- Đẹp lắm, bên kia không có.
Sở Mặc là một người đã thấy cả hai thế giới, khi hắn nhìn thấy tinh hệ Hồ Điệp to lớn ở đây, trong đầu dường như dâng lên một linh cảm.
Nơi giống nhau không có gì, then chốt chính là chỗ khác nhau.
Đúng lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên bắt được một tia sát khí vô cùngnhạt nhòa từ phương xa bay tới.
Tia sát khí đó rất nhạt, thậm chí ngay cả Sở Mặc cũng gần như không phát hiện ra được. Còn như Đại Sở Sở, nàng càng thêm chẳng cảm giác được sát khí hư vô mờ mịt đó. Trên mặt của nàng vẫn đang treo nụ cười vui vẻ. Bởi vì đã về nhà, sắp được gặp cha mẹ ruột của mình rồi!
Trước đó nhìn thấy bố mẹ của Sở Mặc là Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ, nàng tuy cũng không có chướng ngại tâm lý mà gọi cha và nương, nhưng chung quy cũng có gì đó chưa thỏa mãn.
Điều đó giống như từ nhỏ đã bị nhận làm con nuôi, người đó nhấtđịnh sẽ có cảm tình sâu hơn với cha mẹ nuôi, công ơn nuôi dưỡng cũng không nhỏ hơn công ơn sinh ra, thậm chí còn bằng nhau.
Trong đầu Sở Mặc vừa mới có một linh cảm, cộng thêm tia sát khí nhàn nhạt đó làm hắn không nhịn được mà nhẹ nói một tiếng.
- Không ổn!
Nói rồi hắn không kịp giải thích gì với Sở Sở mà kéo cổ tay của nàng, sau một khắc, thân hình của hắn trong nháy mắt đã xuất hiện trong tinh vực xa xôi. Bởi rốt cục Sở Mặc đã tính ra một vài thứ.
Có một số việc là do chính bọn nó nổi ra.
Tựa như lúc trước hắn trở về chỗ ở của mình ở La Thiên đại vũ trụ, vừa lúc gặp phải hoàng tộc La Thiên đang gặp nguy hiểm. Chuyện như vậy nhìn như là vừa khớp, thậm chí vừa vặn tới mức kinh người.
Nhưng trên thực tế, cũng là bởi vì số mệnh đưa tới!
Số mệnh vạn vật trên thế gian tổng hòa cũng đều là vận mệnh. Mà vận mệnh lại cay nghiệt hà khắc tựa như một cái máy, tinh vi đến khó tin.
Sinh linh vạn vật đều là một linh kiện nhỏ trên cỗ máy đó. Bất kỳ một linh kiện nào xuất hiện dù chỉ vấn đề nhỏ cũng mang tới một loạt phản ứng dây chuyện.
Điều đó giống như trên một ngã tư đường, cũng không khác gì việc chọn đi về phía bên trái hay đi bên phải, chọn phương hướng khác nhau thì sẽ có vận mệnh khác nhau vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải lựa chọn. Chỉ khingươi bước một bước về bên trái hay bên phải, một loại vận mệnh mới nháy mắt mới bắt đầu vận hành.
Nói cách khác, nếu lúc trước Sở Mặc không quyết định trở về La Thiên đại vũ trụ để đón người thân của mình, hoặc không có chút suy nghĩ nào về chuyện đó, nói không chừng tên Cự đầu Tổ cảnh tên là Khiếu Hàn Tiếu kia cũng sẽ không ở thời khắc đó sinh ra ý nghĩ muốn tới hoàng tộc La Thiên cướp dâu. Có thể sẽ không dẫn đến việc dẫn theo một đám Cự Đầu Tổ cảnh mưu đồ cướp toàn bộ La Thiên Tiên Vực.
Chuyện đó nhìn như chẳng chút liên quan, là hai chuyện độc lập nhưng trên thực tế cũng là mỗi linh kiện được lắp ráp trên cỗ máy này. Đó là Đạo khổng lồ không gì bằng, nếu có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được đạo này, đây cũng coi như là hoàn toàn nắm vận mệnh trong tay. Chí ít là vận mệnh của một thế giới.
Lúc này Sở Mặc cùng với Đại Sở Sở trở lại quê hương của nàng cũng giống như là một lựa chọn. Mà lựa chọn này cũng sẽ động tới rất nhiều chuyện vốn không nên xảy ra.
Nói ví dụ như nếu Sở Mặc cùng Đại Sở Sở không đi chuyến này, như vậy những người trên thế giới này kể cả Cự đầu Tổ cảnh sẽ mãi mãi không có cơ hội rời khỏi đây. Bởi vì Phong Thần bảng đã không còn, chiến trường Viễn Cổ.... đương nhiên cũng không mở ra lần nữa.
Trừ phi có một ngày, thế giới này có người tu luyện tới cảnh giới Thái thượng tự nhiên sẽ có cơ hội rời đi.
Nhưng bây giờ Sở Mặc dẫn theo Đại Sở Sở trở về, không khác gì nói một quyết định này của họ thay đổi rất nhiều chuyện. Bằng việc thay đổi không gian vũ trụ này, tiến trình toàn bộ lịch sử, làm cho “vận mệnh” của không gian này xuất hiện một điểm cong mới tinh, rẽ ngang một hướng khác. Chuyện động chạm trực tiếp tới nhân quả này dẫn tới hàng loạt phản ứng dây chuyền, phát sinh một vài chuyện không ngờ tới, cũng cần phải dọn dẹp ngay.
Cho nên nói tất cả đều vừa vặn thật ra là một loại tất yếu.
Đại Sở Sở cơ bản không biết chuyện gì xảy ra. Nàng ấy bị Sở Mặc kéo đi, lấy tu vi Tổ cảnh hầu như thời gian suy tính cũng không có, cả người choáng váng, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng tràng vực kinh người mà cường đại tản ra từ trên người Sở Mặc làm nàng ngay cả lời cũng không nói lên nổi. Sở Mặc cố ý tản ra tràng vực cực mạnh mẽ của mình làm cho sự dao động tràng vực trong nháy mắt lan tràn tới toàn bộ không gian vũ trụ.
Một luồng sát khí nhàn nhạt tiếp cận nhanh chóng với tràng vực của Sở Mặc, trở nên ngày càng rõ ràng hơn. Mà đầu nguồn sát cơ rõ ràng là từ bên kia của La Thiên Tiên Vực.
Bởi vì ngay cả Sở Sở lúc này cũng đã cảm nhận được sát khí bén nhọn bắn tới. Sát khí giống như một lưỡi đao lạnh giá lại sắc bén làm lòng người phát lạnh.
Lúc này, trong không gian bao la của La Thiên Tiên Vực có một trậngiết chóc vô cùng tàn khốc. Vô số thân ảnh đang đan vào nhau trong hư không. Đôi bên giao chiến từ trên bầu trời cao vô tận tới trên cả đại lục của La Thiên Tiên Vực, khắp nơi đều là cảnh hỗn chiến.
Trên trời cao tất cả đều là một đám Cự đầu Tổ cảnh đang chiến đấu, đánh tới mức phá hủy trầm trọng bầu trời nơi này.
Đôi bên đã hoàn toàn giết tới đỏ mắt, dưới tình huống bình thường, không ai có thể tách họ ra được.
Nhưng đột nhiên một khí tức lạnh như băng che phủ hoàn toàn bầu trời La Thiên. Cảm giác đó giống như có một lực lượng vô hình đan lênmột tấm lưới cực lớn thả một mẻ bắt hết mọi người đang hăng say chém giết ở bên dưới.
Trong lòng mọi người đều nháy mắt tràn lên cảm giác cực kỳ sợ hãi. Bọn họ theo bản năng nhìn về phía xa.
Chỉ có điều trong nháy mắt đó, vẫn có người cố ra tay đánh vào áp lực đó.
Đó là một thanh niên anh tuấn mặc áo xanh, thần niệm lạnh băng của y như muốn xông vào giữa sức mạnh vô hình. Đấy là một loại người chân chính hung ác, chiến
lực và cảnh giới của y đã vượt qua những Cựđầu Tổ cảnh có mặt, gần như đã bước nửa bước vào cấp cao hơn.
Khoảng cách với Thái thượng chỉ e cũng giống lúc trước của Sở Mặc, chỉ kém một chút nữa thôi.
Thanh niên đó vô cùng tuấn lãng, trên người bộc lộ ra chính khí mãnh liệt, thần niệm của y truyền ta một giọng nói lạnh như băng:
- Cho dù người nào tới đây cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Hoàng tộc Cơ thị đi ngược lại và làm nhiều chuyện khiến người người oán trách. Bọn họ đã phạm tội quá lớn. Tuy là ta rất tôn kính với tổ tiên của hoàng tộc Cơ thị, nhưng hậu nhân của họ... quá bất tài. Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực. Cho dù là kẻ nào tới đều không thể buông tha cho tội củahọ được!