Thiếu nữ tính cách tinh quái làm nũng tựa như lắc lắc cánh tay của cô gái, sau đó vẻ mặt tò mò nhìn về phía Sở Mặc.
Tiểu cô nương cảnh giới Chí Tôn này không nhìn thấy gì cả. Nànghơi bướng bỉnh lấy tay huơ huơ trước mặt sư phụ, kéo dài tiếng nói:
- Sư... phụ.. người sao lại ngây người thế chớ, ai nha, người đồng ý với con đi! Có được không vậy! Người ta chỉ cần ra ngoài chơi một tháng thôi, thực sự chỉ một tháng thôi rồi chắc chắn sẽ trở về mà! Nếu không... Nếu không hai mươi ngày cũng được? Nửa tháng? 14 ngày? Sư phụ... người nói đi!
Lúc này nữ tử bỗng nhiên cười cười, nói:
- Vậy con đi đi.
Thiếu nữ lập tức ngây ngẩn cả người, nàng hơi không dám tin nhìn sư phụ nàng, không rõ vì sao sư phụ luôn nghiêm nghị lại chợt trở nênhào phóng như vậy. Điều này làm nàng cảm thấy: Nhất định có âm mưu! Không khỏi thận trọng nhìn nữ tử:
- Sư phụ, thật sao?
- Ừ, thật, chỉ có điều đến lúc đó con đừng có hối hận là được rồi.
Nữ tử mỉm cười nói. Mặt mày của nàng lúc đó cơ bản không thể nào khống chế được ý cười.
Trong lòng thiếu nữ không thể tin được nhưng lại không tìm ra chút vấn đề nào. Nhất là khí tức vui sướng đột nhiên tỏa ra từ trên người sư phụ dường như là từ trước tới nay nàng chưa từng thấy. Tại sao vậy nhỉ? Cái gì mà đừng có hối hận? Trong lòng thiếu nữ lúc này chỉ nghĩ muốn chạy ra ngoài chơi, cười hắc hắc nói:
- Không hối hận, không hối hận, sư phụ, con đi đây nhé!
Nói rồi bay lên trời, biến mất tăm. Hiếm khi sư phụ mới mở miệng vàng, nàng có thể ra ngoài chơi sao lại bỏ qua cơ hội được? Nếu không, tí nữa nói không chừng sư phụ sẽ đổi ý.
Trong lúc mơ hồ, thiếu nữ nghe tiếng nói run rẩy của sư phụ kêu một tiếng:
- Sư phụ! Gì nhỉ? Sư phụ? Sư phụ gì? Sư phụ tại sao lại gọi người khác là sư phụ?
Trong lòng thiếu nữ nghĩ thế rồi mừng rỡ chạy ra ngoài cả mấy ngàn dặm. Chỉ có điều giây tiếp theo, nàng đột nhiên đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu, nàng lẩm bẩm nói:
- Sư phụ của sư phụ... Sư gia của ta! Sư gia của ta không phải là... trời ơi! aaaaaa
Thiếu nữ đột nhiên liên tiếp thét chói tai rồi nhanh chóng xông vềPhiêu Diêu Cung:
- Sư phụ, con hối hận, con không muốn đi đâu nữa, con muốn gặp sư gia của con...
Ầm!
Nội cung của Phiêu Diêu Cung, người người đang đau đầu vì một câu nói của nha đầu quê mùa đã hoàn toàn làm Phiêu Diêu Cung vỡ òa.
Ai cũng biết, nha đầu quê mùa này là đệ tử quan môn của tổ sư Phương Lan, thiên phú rất tốt, năm nay mới 19 tuổi đã vọt tới cảnh giới Chí Tôn rồi. Điều đó cũng là đả kích của tuổi 19, cũng đả kích cảnh giới Chí Tôn!
Tuy rằng ngày nay đã thay đổi, khả năng ở tuổi này bước vào cảnh giới Chí tôn, từ vạn cổ tới nay dường như vô cùng hiếm hoi.
Cho dù bên La Thiên Tiên Vực thì cũng là thiên tài cao cấp nhất mới có được.
Phương Lan đã từng dẫn nàng ấy tới La Thiên Tiên Vực một lần, lúc đó đã có không ít đại nhân vật muốn giữ nàng lại làm Phương Lan sợ đến mức nửa chừng đã dẫn nàng chạy về. Chỉ có điều cũng không có ai thực sự dám đoạt đồ đệ với Phương Lan, sư phụ của Phương Lan địa vị thực sự quá lớn.
Tiểu cô nương tên là Nhạc Dao, trong đám thế hệ trẻ của Phiêu Diêu Cung rất nổi tiếng, không phải vì thiên phú mà vì nàng ấy quá bướng bỉnh. Bối phận của nàng ấy rất cao, là một trong những đệ tử thân truyền của thập đại tổ sư. Toàn bộ Phiêu Diêu Cung cơ bản không ai dám trêu chọc nàng. Cho dù là chưởng môn đương thời cũng phải sợ nàng ba phần.
Trong ngày thường, Phương Lan vẫn luôn rất nghiêm khắc với nàng, không cho phép nàng ra ngoài làm bậy chính là sợ tính tình này củanàng, sau khi ra ngoài lại phải chịu thiệt thòi. Thiên tài ưu tú cũng có giai đoạn trưởng thành. Tuyệt thế thiên kiêu cũng không phải sẽ không bị hạ bệ.
Khi nàng nói những lời đó quả thực là dọa người.
Dường như trong nháy mắt, nàng đã bị rất nhiều bóng người cản lại.
Có trưởng lão, cũng có những trung niên, cũng có thế hệ trẻ là đệ tử thân truyền.
- Nhạc Dao, tiểu nha đầu nhà con ở đó nói bậy gì đó? Gì mà lạimuốn gặp sư gia? Con biết sư gia của con là ai không?
Người nói chuyện là một trong những trưởng lão Thái thượng của đoàn trưởng lão Phiêu Diêu Cung, tu sĩ Thánh cảnh Long Thu Thủy.
Gã cau mày, nhìn Nhạc Dao:
- Thật hồ đồ, chăm chỉ mà tu luyện đi, đừng có cả ngày lông nhông bên ngoài. Sư phụ con quá cưng chiều con rồi đấy!
- Hì hì, Long sư Bá, con nghe nói năm đó...
Nhạc Dao không sợ trời không sợ đất, căn bản cũng không sợ những người này. Cộng thêm những kinh nghiệm của nàng với những đại nhân vật của Phiêu Diêu Cung mấy năm nay, vì vậy nói tới nói lui bìnhthường chẳng kiêng dè gì cả.
Long Thu Thủy đen mặt nói:
- Nếu con dám nói lung tung, ta gọi sư phụ con ra xử con đấy!
Lúc này, từ trong truyền ra một giọng nói ông hòa:
- Đã nhiều năm như vậy rốt cục cậu cũng trở thành một người nghiêm túc hà khắc vậy sao?
Long Thu Thủy nhìn qua bên ngoài vẫn trẻ tuổi anh tuấn bỗng run người, lập tức trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó soạt một cái, thân hình của gã liền biến mất. Cùng biến mất với gã còn có rất nhiều người.
Những người đó đều là những trưởng lão cấp cao ngày thường rất khó gặp được của Phiêu Diêu Cung. Đều là đại nhân vật chân chính của toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực. Nhưng vào lúc này, mỗi người chạy còn nhanh hơn cả thỏ, trong nháy mắt đã biến mất dạng.
Tiếp đó, toàn bộ Phiêu Diêu Cung trong nháy mắt đã rối loạn, những đại nhân vật đếm không hết rất nhiều năm thậm chí đến trăm, nghìn năm chưa xuất quan, toàn bộ đều xuất hiện, sau đó cùng nhau phóng về phía sâu nhất của Phiêu Diêu Cung. Nhất thời, trên bầu trời bóng người bay qua lượn lại, giống như từng dải cầu vồng.
Còn có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chạy tới, không biết còn tưởng rằng Phiêu Diêu cung xảy ra chuyện lớn gì nữa.
Nhạc Dao và một đám đệ tử mới của Phiêu Diêu cung đứng ở đó trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả. Tất cả mọi người đều vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng bọn họ đưa ánh mắt về phía Nhạc Dao. Một nữ đệ tử có quan hệ vô cùng tốt với Nhạc Dao thanh âm run rẩy hỏi:
- Dao Dao... cô, sư gia của cô thật sự đã trở về rồi sao?
Nhạc Dao cũng vẻ mặt mờ mịt gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Thoạt nhìn... Đúng vậy!
Thật không?
Những người trẻ tuổi không dám xác định, ngược lại cung điện sâu nhất của Phiêu Diêu cung lúc này đã không còn ai vào được nữa, đã bị phong ấn. Sau đó, vô số đại nhân vật từ bốn phương tám hướng tới rồi vọt vào như sao băng.