Đám người cự phách tổ cảnh của Hàn Tiếu bên kia hoàn toàn ngây ngẩn, triệt để trợn tròn mắt! Cảm giác lạnh lẽo này len lỏi từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu họ. Cái gì là sợ hãi tới tuyệt vọng? Chính là tình trạng hiện tại.
Họ cũng đã biết thanh niên tóc trắng này là ai.
Sở Mặc!
Tu sĩ từng vang danh khắp La Thiên Tiên Vực ba ngàn năm trước. Dùng tuổi trẻ tới khó tin, tu luyện một mạch tới cảnh giới cao thâm, đồng thời luôn xuất hiện các thành tích vượt trội, khiêu chiến vượt cấp là chuyện thường như cơm bữa.
Nói thật, bất cứ không gian nào trong mọi vũ trụ đều có thiên tài như vậy xuất hiện. Dù sao, bất cứ ai cũng phải thừa nhận, trên đời này luôn tồn tại thiên tài đỉnh cấp. Lúc nào cũng có người mang thiên phú tốt hơn một chút.
Nhưng họ cũng không quá chú tâm tới Sở Mặc, một người vào chiến trương viễn cổ không về lại được nữa mà thôi. Cho dù tài tới đâu thì quan hệ gì tới họ? Hơn nữa, dù Sở Mặc có sống lại thì sao? Bên họ có mười cự phách tổ cảnh!
Đây chính là một nửa lực lượng trong không gian bên kia bọn y!
Mục đích tới La Thiên Tiên Vực bên này đương nhiên không đơn thuần chỉ là vì muốn giúp Hàn Tiếu cướp phụ nữ. Nếu như chỉ có vì chút chuyện cỏn con như vậy, cũng không đáng được xưng là chúa tể một phương. Mục đích chân chính của họ chính là muốn chiếm lấy cả La Thiên Tiên Vực!
Muốn hoàn toàn biến thế giới trong không gian này thành lãnh địa của bọn y! Lúc trước họ đã điều tra rõ ràng thực lực tổng hợp của La Thiên Tiên Vực bên này, tin rằng mười người họ cùng ra tay thì có thể dễ dàng thâu tóm La Thiên Tiên Vực.
Nhưng Sở Mặc vậy mà đã trở lại!
Trở về một cách im hơi lặng tiếng!
Xuất hiện xuất quỷ nhập thần… đúng vào thời khắc mấu chốt này!
Ngươi có thể quá đáng hơn nữa không? Càng khiến họ tuyệt vọng hơn là, sau khi được khôi phục tự do, đám cự phách tổ cảnh bên La Thiên Tiên Vực hoàn toàn không ra tay với họ. Đây là ý gì? Muốn bắt chúng ta lại tra khảo sao? Hay là… khinh thường chúng ta?
Càng khiến họ thấp thỏm lo âu cùng phẫn nộ là, đám người kia không thèm liếc mắt nhìn họ lấy nửa cái!
Lẽ nào chúng ta không đáng để các ngươi quan tâm như vậy sao? Vừa rồi mấy người các ngươi, còn thiếu chút nữa… đã chết trên tay chúng ta mà! Sắc mặt Hàn Tiếu trắng bệch, nếu như nói đám người kia ai là kẻ bất an nhất, thì đó chính là y. Còn lại mấy tu sĩ tổ cảnh bên kia, mục đích cuối cùng là muốn chiếm cả La Thiên Tiên Vực. Mà y lại là… muốn chiếm hết đám phụ nữ xuất sắc nhất trong La Thiên Tiên Vực.
Y, chính là con quỷ đói trong đám quỷ háo sắc!
Đây chính là đạo của y!
Chỉ có như vậy, đạo hạnh của y mới không ngừng tiến bộ!
Với chuyện này, y làm không biết mệt, y vô cùng thích cảm giácđược làm chúa tể hết thảy, thích cảm giác… mọi hồng nhan phải vờn quanh lấy lòng bên cạnh y.
Cho nên, lúc này, y là kẻ sợ hãi nhất.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, sau khi Sở Mặc bắt chuyện với đám người kia xong, bắt đầu đi về hướng y.
Với cảnh giới của Sở Mặc, nếu muốn biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi. Cho nên, hắn trực tiếp tìm ra chính chủ của cuộc chiến hôm nay. Thân thể Hàn Tiếu không thể di chuyển, miệng không thể nói, mở mắt trừng trừng nhìn Sở Mặc đi tới trước mặt. Cảm giác sợ hãi trong lòng mãnh liệt tới không tả nỗi.
Trước kia, Hàn Tiếu chưa từng tin tưởng cái gọi là khí vương giả, cảm thấy đó là chuyện rỗi hơi, gạt người, nào có cái gì là khí vương giả? Người có thực lực thì đương nhiên là có khí bá chủ rồi!
Nếu không, cho dù những kẻ được xưng là có khí vương giả trong hoàng tộc như thái thượng hoàng cho tới hoàng đế, lại tới thái tử vương gia, ai thấy mình mà không phải quy củ đàng hoàng? Thứ gọi là khí vương giả trên người họ dám khoe khoang trước mặt y sao? Nếu không dám khoe khoang, thì còn gọi gì là khí vương giả? Nói ra thì đúng là làm trò cười cho người trong nghề.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc y đã hiểu được, thế gian này quả nhiên là có khí vương giả. Thanh niên tóc trắng trước mặt y chậm rãi đi tới, trên người y không có bất cứ uy áp nào, khuôn mặt anh tuấn cực kỳ thong dong bình tĩnh. Nhưng trên người hắn lại có hơi thở làm người ta tin phục!
Cái này có lẽ là đạo vận ở tầng cao hơn, nhưng đối với Hàn Tiếu mà nói, thì đây thực sự đúng là khí vương giả trong tưởng tượng của y rồi. Bởi vì y có cảm giác như muốn quỳ xuống bái lạy thanh niên này. Sở Mặc vung tay lên, nhất thời Hàn Tiếu khôi phục tự do. Đôi mắt hắn dạo qua một vòng, sau đó hai đầu gối trực tiếp mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Sở Mặc.
- Tha mạng!
Những người khác lập tức trợn tròn mắt, nhìn Hàn Tiếu lúc trước còn kiêu ngạo vô cùng.
Đều buồn bực trong lòng, xương cốt người kia… sao có thể yếu kém tới mức này?
Khí khái thà chết không chịu khuất phục đâu? Chó ăn mất rồi sao?
Sở Mặc cũng có chút hết lời, tuy nhiên, tim của hắn cũng không phải loại người ta hễ quỳ liền mềm yếu. Hắn bình tĩnh nhìn Hàn Tiếu:
- Ngươi muốn nhúng chàm muội muội ta?
- Không có, chỉ là hiểu lầm, một trò đùa vui thôi… vui đùa nho nhỏ!
Hàn Tiếu thề thốt phủ nhận.
- Ngươi còn nói năng lỗ mãng với mẹ ta?
Sở Mặc bình tĩnh nhìn Hàn Tiếu, giọng nói vẫn bình thản như cũ. Nhưng những người bên cạnh hắn vẫn có cảm giác lạnh người.
Giọng Sở Mặc bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác vậy.
Nhưng khí chất trên người hắn thực sự lại khiến người ta cảm thấyrất áp bức.
Không phóng ra bất cứ khí thế hùng mạnh nào, càng không triển khai lãnh địa, cứ bình bình nhàn nhạt như vậy lại khiến người ta cảm nhận được cái loại áp lực đó.
- Đây là một hiểu lầm lớn hơn nữa… thật là hiểu lầm.
Hàn Tiếu khóc ròng, cũng khiến người ta bái phục:
- Ta từ nhỏ đã tùy ý quen không câu nệ tiểu tiết, thực sự không có ý đồ khác. Ta có thể thề với trời, lấy nguyên thần bản mạng thề… đây thực sự là một hiểu lầm! Hàn Tiếu quỳ nơi đó, chảy nước mắt nhìn Sở Mặc, bộ dạng kia muốn đáng thương bao nhiêu cũng có, muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Sở Sở, Sở Sở từ tốn nói:
- Đó là một tên cặn bã điển hình, đạo mà y tu luyện, chính là không ngừng ép… ép từ trên người phụ nữ… dù sao, y đúng không phải loại tốt đẹp!
Mặc dù Sở Sở cũng có nhiều tuổi, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, khó nói ra khỏi miệng.
- Sở Sở, Sở Sở cô nương, Sở Sở cô nãi nãi, ngài cũng đừng nói lung tung… ta thật sự không có loại ý tưởng này, mọi thứ mà bên ngoài nói với ta đều là nói xấu!