Bên ngoài, Sở Mặc nhìn Dạ Vô Pháp, cười ha hả nói:
- Như một người đàn ông đích thực sao? Chạy đến Liên Minh Tinh Anh quỳ xuống? Cầu xin? Hòng tìm được con đường sống? Sau đó, mộtngày, phát hiện thời thế thay đổi rồi liền lập tức lựa chọn phản bội… Ôi, cũng đúng thôi, đối với đám Thái Thượng Cổ Tổ các ngươi mà nói, đây căn bản không gọi là phản bội, đây chỉ là tùy tâm sở dục mà sống thôi. Đúng không?
- Chết đến nơi rồi còn nói những lời trào phúng chúng ta như vậy. Thằng nhãi, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.
Dạ Vô Pháp từ tốn nói, căn bản không để ý đến lời châm chọc của Sở Mặc.
Dạ Vô Tình thì tâm tình lại rất tốt:
- Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi luôn dựa dẫm vào hai lão giàkia, bây giờ bọn họ xảy ra chuyện gì thì ta không biết, nhưng ta biết chắc bọn họ chắc chắn không ở thế giới Thông đạo! Bọn họ cũng không còn sức ảnh hưởng nào đến thế giới này nữa đâu. Để lại tấm màn trời màu đen này… cũng đã tiêu hao hết chút đạo và pháp cuối cùng của bọn họ rồi. Vì thế, dưới tình huống thế này, đến cả chuẩn bị hậu sự bọn họ cũng không đủ khả năng. Trước đây, ngươi giết khắp bốn phương tám hướng, tung hoành ở mười ba cổ tộc, có thấy bản thân mình rất uy phong hay không? Có cảm thấy làm vậy rất sung sướng hay không? Ta đã sớm nói rồi, ngươi sẽ gặp báo ứng thôi! Bây giờ, báo ứng tới rồi, nếu như ngươi còn có chút khí phách thì mau đứng ra đây thoải mái nhận lấy cái chết đi. Nếu thế, chúng ta còn có thể để lại con đường sống cho người thân của ngươi và những người trong vương tộc họ Sở. Nếu không, ngươichết rồi… Bọn họ cũng đừng mơ có ai sống sót!
Dạ Vô Pháp ở một bên nói thêm:
- Hai người vợ của hắn dù thế nào cũng không thể tha được. Ngộ nhỡ bọn họ lại sinh thêm nghiệt chủng nào nữa thì khốn, ta cũng không muốn chuyện kiểu như Sở công tử luân hồi trở về diễn lại một lần nữa đâu. Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc! Đã giết thì giết triệt để! Nhưng chúng ta có thể cho các ngươi chết thoải mái một chút. Sở Mặc, đừng có ẩn núp mãi thế nữa, hãy ra đánh như một người đàn ông, mau dùng chút khí phách của nhà ngươi ra đi!
Hai gã Thái Thượng Cổ tổ cổ tộc họ Dạ cứ đứng đó, ngươi một câuta một câu diễn sở trường giễu cợt vô cùng giỏi của bọn họ. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là ép Sở Mặc phải đi ra ngoài, sau đó sẽ bị bọn họ đánh chết!
Sau đó, bọn họ có thể bình định cả thế giới Thông đạo này rồi!
Còn những thế lực không kể mười ba cổ tộc kia, những Thái Thượng Cổ Tổ ở đó bọn họ căn bản không để vào mắt. Bây giờ, cả thế giới Thông đạo có thế lực nào sánh bằng Liên Minh Tinh Anh sao chứ?
Mà Liên Minh Tinh Anh đã sớm bị hai vị Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ này coi là vật trong túi rồi. Một đám nhóc con loắt choắt mà thôi, có lợi hại hơn nữa, có động trời hơn nữa, thanh thế có lớn hơn nữa thì có thể làm được gì? Tìm viện trợ từ bên ngoài hay sao? Bọn họ căn bản là không hiểu được vật mà Thái Thượng Cổ Tổ thật sự mong mỏi là gì!
Hơn nữa, hầu như toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Liên Minh Tinh Anh hiện giờ đều đến từ chính mười ba cổ tộc. Đối với chuyện này, hai gã Thái Thượng Cổ Tổ cổ tộc họ Dạ có lòng tin, chắc chắn có thể khiến tất cả đều bị bọn họ nắm giữ trong lòng bàn tay.
Cho nên, bọn họ căn bản không để tâm bên Liên Minh Tinh Anh kia sẽ phản ứng thế nào. Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi thứ đều chỉ là cặn bã! Ánh mắt Sở Mặc trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hai người này, sau đó bất chợt cười rộ lên:
- Hai người các ngươi nói sướng miệng chưa?
- Tiểu súc sinh, đến lúc này rồi ngươi còn ra vẻ để làm gì nữa?
Dạ Vô Tình mắng:
- Chúng ta là những Chúa Tể chân chính của thế giới Thông đạo! Bây giờ, vận mệnh của ngươi đang hoàn toàn nằm trong tay chúng ta, chúng ta…
Lão còn chưa nói dứt lời, Sở Mặc đã quay người đi. Quay người đi!
Đi!
Cứ thế mà đi!
Cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ thêm chút nào nữa!
Dạ Vô Tình và Dạ Vô Pháp đều đứng ngây tại chỗ, sau đó hai mặt nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy… tên tiểu súc sinh này… thật sự điên mất rồi!
- Đánh thôi!
Dạ Vô Pháp cũng không nói nhảm thêm nữa, liền đánh thẳng đến tòa pháp trận trong vương tộc họ Sở.
Một trận nổ đất rung núi chuyển. Không biết có bao nhiêu tỉ dặm non sông bị một kích này của Dạ Vô Pháp đánh chìm. Nhưng tòa pháp trận trước mắt kia lại không có chút sứt mẻ nào, như là không phải chịu chút quấy nhiễu nào vậy.
Dạ Vô Pháp căm phẫn lớn tiếng kêu:
- Hợp lực cùng đánh! Dạ Vô Tình cũng ra tay.
Đến lúc này, dùng thực lực để nói chuyện mới có thể làm cho Sở Mặc phải khuất phục. Việc này có độ uy hiếp lớn hơn nhiều so với dùng lời nói!
Hai Thái Thượng Cổ Tổ hợp lực ra tay, tạo nên sức công phá thật sự vô cùng kinh người. Hai người bọn họ liên tiếp ra tay, không đến một hồi, thế giới bên ngoài vương tộc họ Sở… đã bị đánh thành một vực sâu vĩ đại sâu đến không lường được!
Vương tộc họ Sở từ trong phạm vi một tỉ dặm vốn được tòa pháptrận bảo vệ giờ trông như một đại lục đột ngột mọc lên, đứng sừng sững ở đó, bốn phương tám hướng bên ngoài… Đều là vực thẳm!
Nhìn qua giống như một hòn đảo bị cô lập đến đáng thương vậy.
Nhưng, điều khiến cho Dạ Vô Tình và Dạ Vô Pháp đều phải nổi giận là, hòn đảo bị cô lập này… Vẫn khiến cho người ta có cảm giác vững chắc đến mức không thể phá nổi vậy.
Căn bản không bị ảnh hưởng gì quá lớn!
Trong vương tộc họ Sở. Đoàn người Sở Mặc đang tụ tập chung một chỗ.
Sắc mặt mọi người đều cực kỳ trầm trọng. Mặc dù bọn họ không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đã biết đại khái.
Sở Mặc cũng không giấu diếm gì, nói thẳng với mọi người:
- Hai vị tiền bối Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng vốn một mực âm thầm che chở, trợ giúp cho ta nay đã rời khỏi thế giới Thông đạo. Bọn họ dùng đạo và pháp cuối cùng để ngưng kết thành tấm màn trời màu đen này. Đây là lớp phòng hộ cuối cùng, nếu như nó bị phá, cả thế giới Thông đạo sẽ bị phơi bày trước mắt thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, kể cả sinh linh Hôi Địa hay những sinh linh bên ngoàiThông đạo khác ai cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay xông vào thế giới này.
Tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn Sở Mặc, cùng đợi hắn nói nốt.
- Nhưng chúng ta cũng chưa đến mức sơn cùng thủy tận.
Sở Mặc nhìn mọi người, từ tốn nói:
- Các ngươi nên làm gì thì đi làm cái đó đi. Cứ tu luyện cho tốt, ta sẽ xử lý việc này.