Thí Thiên Đao

Chương 2260: Sắp đặt của những bậc vô thượng tối cao (2)




- Các ngài là người đi trước, ta là kẻ đến sau. Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ đuổi kịp các ngài.

Sở Mặc nói xong liền xoay người rời đi. Bước về phía vương tộc họ Sở.

Sinh linh Hôi Địa đã xâm nhập vào thế giới Thông đạo rất nhiều năm nay lại lui về một cách vô thanh vô tức.

Chúng cũng cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt kia!

Nếu như thế giới Thông đạo sắp bị hủy diệt, vậy thì hơn một ngàn vũ trụ bên dưới tất nhiên cũng sẽ bị hủy theo. Như thế, vốn hoàn cảnh sinh sống của Hôi Địa đã hiểm ác đáng sợ, sinh sống chật vật vô cùng như vậy, còn rước thêm khó khăn vào thân sao? Vào lúc này, dù là sinh linh nào cũng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Về nhà! Chắc chắn phải trở về nhà!

Cho nên, sinh linh Hôi Địa đã cố thủ ở đây rất nhiều năm, hầu như chỉ trong một đêm đã rút lui nhanh như thủy triều, giống như là bị sự sợ hãi mãnh liệt điều khiển vậy.

Những sinh linh trong Thông đạo vốn đang chiến đấu với những sinh linh Hôi Địa cũng không mảy may cảm thấy may mắn hay vui mừng gì, chỉ yên lặng lui trở về nhà của mình.

Ở trước mặt tấm màn trời màu đen đang bao phủ cả Thông đạo, mọi chuyện đã trở nên không còn quan trọng nữa. Điều duy nhất bọn họmuốn lúc này là mau chóng trở lại nhà của mình, gặp được người thân của mình.

Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đều cho rằng tấm màn trời màu đen kia là điềm không may.

Sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ của gia tộc Lạc Thủy vốn đang tự vây mình trong pháp trận, gã nào cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn khoảng không trên đầu, sau đó hai mặt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người đều có sự khiếp sợ và khó tin vô cùng.

Đương nhiên, còn có… sự buồn phiền hối hận vô cùng!

- Con mẹ nó chứ!

Một gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy vì quá kích động liền nhịn không được chửi thề.

- Họa đến rồi!

Một gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy cũng trưng ra sắc mặt như đang ăn phải phân. Quả thật sắp phát điên mất rồi.

Gã thậm chí còn bay thẳng đến tác phẩm mà trước đó bọn họ cực kỳ đắc ý… hung hăng công kích pháp trận.

Độ kiên cố của pháp trận này cũng thật sự giống với lời khoác láccủa bọn họ đối với Sở Mặc. Nó thật sự là tối cao trong thế gian!

Một vị Thái Thượng Cổ Tổ như gã hung hăng ra một đòn, vậy mà tòa trận này không hề rung động lấy một cái! Dù cho một Thái Thượng có nhìn kỹ đến đâu cũng không thể nhìn ra nổi một chút rung động không ổn định nào.

Quá mạnh mẽ!

Quá kiên cố!

Pháp trận này đơn giản là dồn lại tâm huyết của cả đời sáu người bọnhọ.

Nhưng bây giờ, chính nó lại là lồng giam bọn họ tự mình xây nên!

Trên trời cao, màn trời màu đen cơ bản cũng không phải là điềm báo điều không may gì cả!

Sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ này trong lòng vẫn hiểu rõ ràng, đó là một lớp phòng ngự… Một lớp phòng ngự tối cường! Đại biểu cho đạo và pháp của chí cao vô thượng. Đen, có nghĩa trầm luân sâu sắc, có nghĩa không thể hiểu nổi. Chỉ có lĩnh vực đạo và pháp tối cường mới có thể đạt đến trình độ này. Đây… Chắc chắn là một loại bảo vệ canh giữ cuối cùng của hai vị tồn tại kia!

Điều này nói lên cái gì?

Điều này đã chứng minh… Hai vị đã bảo vệ thế giới Thông đạo suốt bao nhiêu năm, giờ đã gặp phải kiếp nạn cực lớn!

Bọn họ không thể tiếp tục bảo vệ nữa!

Suy nghĩ lại một chút, những năm gần đây, Sở Mặc giết khắp bốn phương tám hướng, luôn nhìn thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt, đại khaisát giới với Thái Thượng Cổ Tổ trong mười ba cổ tộc vốn đang là chúa tể trong Thông đạo, thật sự hoành hành ngang ngược!

Trước đây, theo bọn họ, đó vẫn là âm mưu của hai lão già kia!

Đại khái chắc là do suy nghĩ “Luôn luôn có thần dân muốn gây hại cho trẫm” đang ám ảnh. Cho dù đã đạt đến cảnh giới Thái Thượng, cách bọn họ suy nghĩ thật ra cũng chưa hề chân chính thoát khỏi thế tục hồng trần. Vì thế, bọn họ luôn sinh lòng oán hận đối với hai vị đã bảo vệ Thông đạo qua bao nhiêu kỷ nguyên đó.

Bây giờ vẫn như xưa, vẫn còn rất hận. Nhưng bây giờ bọn họ lại hiểu rằng, hai vị kia khi giúp đỡ Sở Mặc chắc chắn không phải là ở cùng phe với Sở Mặc hay là lợi dụng Sở Mặc như một cây đao, mà là bọn họ hiểu rõ, thời gian của mình không còn nhiều, không thể tiếp tục bảo vệ thế giới này, nhưng lại không muốn để cho thế giới Thông đạo này chỉ còn lại nguy cơ trùng trùng khó giải quyết.

Vì thế, chỉ còn cách ra tay với đám Thái Thượng Cổ Tổ bọn họ!

Nếu không, nếu như Thái Thượng Cổ Tổ của mười ba cổ tộc đều còn sống sót khỏe mạnh, ngay khi màn trời màu đen này phủ xuống, bọn họ chắc chắn sẽ không nhịn được nhảy ra làm mưa làm gió! Đã không cònsự trấn áp của hai vị kia, nói không chừng bọn họ còn cFn quyét cả thế giới Thông đạo, sau đó cùng nhau phân chia tranh giành hơn một ngàn vũ trụ trong cả Thông đạo!

Khiến cho cả thế giới đại Vũ Trụ trong Thông đạo hoàn toàn trở thành vật trong túi bọn họ!

- Phế vật thì không có quyền chiếm giữ chút tài nguyên nào hết!

Suy nghĩ này vẫn luôn ăn sâu vào trong đầu người của mười ba cổ tộc. Đám Thái Thượng Cổ Tổ bọn họ thật sự không thể nhìn ra điều này, thật sự không biết đến đủ loại suy diễn, tính toán, … đủ mọi hành động bọn họ làm đều đang ở dưới mí mắt người ta.

Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu, nhưng cũng đã chậm!

Bọn họ đã tự tay vây chết bản thân trong pháp trận này.

Loại cảm giác đau đớn hận thù đến tận cùng đó khiến cho sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy tức đến muốn phụt máu.

Một tên Thái Thượng Cổ Tổ trong đó thét lên tức giận:

- Sở Mặc… Ngươi cứ chờ đấy, một ngàn năm… Không hề dài đâu!

Thời gian một ngàn năm tất nhiên là không hề dài.

Năm trăm năm còn ngắn hơn nữa.

Sáu gã Thái Thượng Cổ Tổ gia tộc Lạc Thủy muốn gầm thét sau khi biết được nhân quả của mọi chuyện, trong lòng thống hận đến mức tận cùng. Nhưng sáu gã Thái thượng Cổ Tổ của gia tộc Hàn Băng còn tốt hơn bọn họ một chút.

Bởi vì, dài nhất là sau năm trăm năm thì bọn họ có thể rời khỏi chỗ đó. Nhưng bọn họ lại không biết chuyện sáu vị bên gia tộc Lạc Thủy đã tự vây mình trong một ngàn năm, vì thế bọn họ cũng tức giận vô cùng, thậm chí tức giận đến mức thử tìm cách ra ngoài!

- Tại sao lại có thể như thế chứ?

- Hai lão bất tử kia mà lại có thể gặp nạn sao?

- Sao bọn họ không gặp chuyện xấu từ mấy ngày trước đi cơ chứ? Tại sao lại là bây giờ?

- Nếu biết thế này thì chúng ta đã cố trì hoãn thời gian… Đợi đếnbây giờ, còn không phải là chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể nghiền nát Sở Mặc rồi hay sao?