Thí Thiên Đao

Chương 2225: Nữ tử váy vàng (2)




Trong lòng hỏi đây là tình huống gì đây?

Giết?

Giết ai?

Giết nữ tử có thể đến từ bên ngoài Thông đạo này sao? Đây là muốn chọc thủng trời sao!

Dù cho Sở Mặc cũng không rõ bên ngoài thông đạo là thế giới như thế nào, có phải là nơi vĩnh hằng như trong truyền thuyết không? Nhưng rất hiển nhiên, ngươi đến từ một thế giới cao hơn Thông đạo, giết người như thế thật sự không có vấn đề gì sao?

Lão đạo sĩ dường như hơi do dự một chút, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, thậm chí Sở Mặc không cảm giác được sự do dự của lão đạo sĩ.

Cuộc chiến bên kia, lập tức trở nên kịch liệt. Phương thức chiến đấu giữa song phương, Sở Mặc đã bắt đầu nhìn không hiểu!

Đúng vậy, nhìn không hiểu!

Nếu như nói cuộc chiến giữa lão đạo sĩ và nữ tử váy màu vàng, Sở Mặc còn có thể từ đó cảm thụ được một chút. Vậy thì bây giờ, Sở Mặc cả cảm giác cũng đã không có.

Điều này làm cho Sở Mặc khiếp sợ, cũng không tránh khỏi sinh lòng muốn hướng tới cảnh giới kia. Hắn là lần đầu tiên muốn xông vào cấp bậc đó, cảm nhận pháp lĩnh vực đó. Nữ tử váy vàng tựa như cực kỳ phẫn nộ. Nàng ta quả thực không thể tin được đây là sự thật. Thế giới thông đạo hai vị tồn tại cổ xưa này, lại muốn giết nàng?

- Các ngươi chán sống rồi!

Nữ tử váy vàng dù cho đơn độc chống lại một lão đạo sĩ đã hơi hao sức, nhưng thái độ của nàng vẫn cường thế vô cùng. Cơ bản là không muốn nói bất kì câu mềm mỏng nào. Trực tiếp triển khai cuộc chiến kịch liệt với lão đạo sĩ.

Cuộc chiến giữa song phương cũng không khuếch tán ra bất kì daođộng mạnh mẽ nào, đây cũng là chỗ Sở Mặc nhìn không hiểu. Nhưng hắn hiểu rõ, đây thực sự là trở lại nguyên trạng. Không giống chiến đấu giữa bọn họ, hoàn cảnh chung quanh mỗi thứ đều sẽ tạo thành tổn thương rất lớn.

Nhất là loại cảnh giới chiến đấu Thái thượng, càng có thể đánh sập trời cao.

Nếu là ở phía dưới vũ trụ, chiến đấu giữa tu sĩ cấp Thái thượng thậm chí có thể dễ như trở bàn tay đánh nát cả không gian vũ trụ!

Nữ tử váy vàng càng đánh càng kinh hãi. Nàng ta đã sớm biết hai vịcổ xưa ở thế giới Thông đạo tu vi cao thâm vô cùng. Nhưng nói thật, nàng thật sự không để hai vị tồn tại này trong mắt.

Từ vạn cổ tới nay, hai vị tồn tại này chưa từng thể hiện bất kì thái độ chống đối nào với đám người này. Cho dù là đối mặt đại kiếp nạn diệt thế đều là thờ ơ. Lâu ngày, hai vị tồn tại này trong mắt những ngườiđó, rõ ràng là hai người nhát gan sợ gây chuyện.

Trong lòng ôm từ bi vô tận, chuyên tâm muốn bảo vệ cả thế giới Thông đạo. Vì vậy, cơ bản không dám vênh váo với bọn họ!

Có thể nào nghĩ đến, lúc này đây hai người đó lại trở mặt! Điều này làm cho cô gái váy màu vàng sắp tức điên lên.

Nhưng nàng hiện tại đã không có nhiều tinh lực để tức giận, bởi vì pháp lực của lão đạo sĩ này … quá cao thâm!

Lúc đối phương chưa nghiêm túc, nàng chưa cảm giác được, chỉ khi nào đối phương nghiêm túc, nàng nhất thời hiểu rõ: nàng không phải là đối thủ.

- Các ngươi thực sự muốn giết ta?

Nữ tử lạnh giọng nói:

- Lẽ nào các ngươi không sợ gặp nạn sao?

- Các ngươi năm lần bảy lượt tiến vào thế giới này, đã sớm phá hoại quy củ.

Lão đạo sĩ một chưởng vỗ về phía nữ tử váy vàng, từ tốn nói.

- Cũng không phải ta phá hư quy củ trước!

Nữ tử váy vàng bị một chưởng của lão đạo sĩ khiến cho phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt có vẻ vô cùng phẫn nộ.

- Hoặc là hiện tại lập tức rời khỏi, nếu không … thì ở lại.

Lão đạo sĩ gần như đã chán ghét phải nói chuyện với cô gái này, trực tiếp hạ thông điệp cuối cùng.

- Muốn ta rời khỏi đây? Các ngươi nhất định có âm mưu gì đó!

Nữ tử lạnh lùng quát, sau đó cười nhạt:

- Muốn giết ta? Muốn giết tồn tại vĩnh hằng bất diệt? Các ngươi có điên không!

Lão hòa thượng ở một bên từ tốn nói:

- Trên đời này nào có cái gì tồn tại vĩnh hằng bất diệt? Rời khỏi đất vĩnh hằng, ai cũng sẽ mục nát.

Sở Mặc ở bên cạnh nghe được thì trong lòng hết hồn. Bọn họ đang nói chuyện, chính là câu trả lời mà tất cả các tồn tại đỉnh cao trên đời này đang cực khổ truy tìm?

Con đường thông thiên, nơi vĩnh hằng!

Thì ra, nơi vĩnh hằng thật sự tồn tại. Ở nơi đó cũng đích xác là có thể vĩnh hằng bất diệt.

Lẽ ra, nơi đó có lẽ là bảo địa mà tất cả sinh linh tha thiết ước mơ, nhưng tại sao bọn họ còn đến nơi đây? Bọn họ muốn cái gì? Đã có sinhmệnh vĩnh hằng bất diệt, lẽ nào còn chưa đủ sao?

Nữ tử váy vàng thái độ cường ngạnh, tính khí cáu kỉnh. Nàng rống lên liên tục, muốn trấn áp lão đạo. Nhưng mặc cho nàng thi triển làm sao vẫn không phải là đối thủ của lão đạo sĩ.

Thời gian chiến đấu giữa bọn họ rất ngắn, tối đa cũng chỉ là nửa canh giờ. Nữ tử váy vàng cũng đã không chịu nổi.

Lúc này, nàng ta lạnh lùng quát:

- Ta đi! Lão đạo sĩ thở dài một tiếng:

- Muộn rồi.

Vừa nói, từ trên người của ông trong giây lát tuôn ra một lực lượng cực kỳhuyền ảo, tựa như tạo thành một thanh kiếm chém về phía nữ tử váy vàng.

Nói là tựa như, bởi vì Sở Mặc chỉ có thể đại khái cảm giác được sự tồn tại của “Thanh kiếm kia“. Nhưng hoàn toàn không nhìn thấy, thần thức cũng không cách nào nắm bắt được.

Trên mặt nữ tử váy vàng rốt cục có vẻ hoảng sợ. Nàng ta lúc nàymới ý thức được đối phương là quyết tâm chứ không phải đang hù dọa nàng.

Trên người của nàng ta cũng trong giây lát tuôn ra một loại sợ hãi cực độ, muốn cùng lão đạo sĩ liều mạng.

Lão hòa thượng vung tay lên, một sức mạnh nhu hòa bảo vệ thân thể Sở Mặc.

Ầm!

Lão đạo sĩ cùng nữ tử váy vàng chợt phát ra một âm thanh trầm đục. Tiếp theo, lão đạo sĩ lùi về phía sau mấy bước. Thân thể nữ tử áo vàng đột nhiên biến mất.

Sở Mặc trợn to hai mắt, với cảnh giới của hắn dĩ nhiên hoàn toàn không thấy rõ ràng xảy ra cái gì.

Ngược lại nữ tử áo vàng biến mất, ngay cả khí tức trên người nàng ta đột nhiên cũng không còn, hoàn toàn không có.

- Đây là chết rồi? Hay là chạy?

Sở Mặc thì thào hỏi.

- Không chết, cũng không chạy.

Lão hòa thượng nhẹ giọng nói:

- Đây là pháp thân biến mất mà thôi.

- Đây chỉ là một pháp thân?

Sở Mặc khóe miệng co giật, không thể tin được nhìn lão hòa thượng.

Lúc này, lão đạo sĩ từ bên đó đi tới, vừa đi vừa nói chuyện:

- Già rồi, đánh không nổi rồi, ông nếu như đã có tuổi, tay chân lẩm cẩm thì không được trọng dụng nữa. Lão hòa thượng, ông thật thích sai khiến người nhỉ, vừa mới nãy sao ông không đánh?

Lão hòa thượng nói:

- Vừa rồi ta thấy ông chen lên trước mà …&