Vừa nói rồi, cái bóng lại thở dài một tiếng:
- Ta tạo ra Phong Thần bảng, vốn là muốn che giấu thiên cơ, xem có cách nào mở con đường khác để rời khỏi thế giới Thông đạo hay không. Nhưng cuối cùng chứng minh, con đường này không đi được, lại không ngờ gài bẫy vô số sinh linh. Ta cũng không có cách nào nói xin lỗi với họ. Nhiệm vụ này ta giao cho ngươi. Nếu như có một ngày ngươi thấy ta, nhất định phải nhớ thông qua thủ đoạn này, có thể phá giải Phong Thần bảng…Cái bóng sau đó nói một cách có thể phá hủy Phong Thần bảng và Lệnh bài Phong Thần.
Mặc dù Sở Mặc bây giờ đã nghiên cứu ra cách chém thần cách, nhưng sau khi nghe cái bóng đó nói, hắn vẫn bị xúc động mạnh. Trong thời gian ngắn hiểu ra quá nhiều điều khó hiểu.
Bất tri bất giác, tu vi Sở Mặc tự tăng lên một chút.
Đây cũng coi như là một thu hoạch ngoài ý liệu.
Cái bóng cuối cùng nói cho Sở Mặc, cho dù ai có được ngọc giản thìđến cuối cùng, nó cũng sẽ trở lại trong tay hậu nhân của hậu nhân vương tộc Sở thị. Đồng thời, gã cũng liệu được sau ngày gã chết không lâu, Sở thị vương tộc có một đại kiếp lớn. Nhưng cũng không quá mức để ý.
- Luân hồi của thế gian, không ai có thể nói rõ. Dù cho tu sĩ Thái thượng có thể bố trí vạn cổ, bọn họ có thể lợi dụng nhiều nhất, nhưng không thể nào nói rõ. Ta vẫn cho rằng năng lượng cõi đời này, là vĩnh hằng. Là vĩnh hằng không bị hủy diệt. Cho nên, cái gọi là hủy diệt, cái gọi là chết, chẳng qua là một loại bắt đầu lại từ đầu mà thôi. Cho nên, hậu nhân của ta, không cần vì ta mà cảm thấy bi thương, Người quan sát muốn tiêu diệt ta, rất dễ. Nhưng họ muốn tiêu diệt linh hồn của ta, ta nghĩ, cũng không dễ dàng như vậy? Nói không chừng, thứ này sau vàinăm, sẽ một lần nữa trở về hạ du dòng sông thời gian trong tay ta. Chỉ là lúc đó, ta có nhớ tất cả hay không thôimà?
Nói đến đó, cái bóng từ tinh thần thức hải của Sở Mặc nhạt đi, dần biến mất.
Cả người Sở Mặc ngẩn ra ở đó, thật lâu sau không thể nói thêm được gì. Hắn đang bị chấn động vô cùng mạnh.
Trong đó vẫn còn có rất nhiều nội dung, hắn đang yên lặng ghi nhớ trong lòng. Số mệnh.
Tất cả làm cho Sở Mặc có một cảm giác số mệnh mãnh liệt.
Thế gian vạn vật đều có số mệnh được định sẵn, bất kì một người tu hành nào đối mặt với số mệnh đều phải trải qua: tin tưởng, nghi vấn, lại tin tưởng, lại nghi vấn... Cuối cùng là một quá trình bắt đầu lại từ tin tưởng.
Không trải qua quá trình này cũng sẽ không thật sự hiểu rõ hàm ý hai chữ số mệnh. Sở Mặc nghiêm túc thu lại ngọc giản. Ngọc giản này đối với hắn mà nói, thật sự là quá đáng quý.
Tòa thông thiên pháp trận kia, bố cục vạn cổ của Linh Thông Thượng Nhân lại thua ở hai chữ số mệnh này. Lão không được, không có nghĩa là Sở Mặc không được!
Sau khi Sở Mặc đánh chết nhiều Thái thượng Cổ Tổ như vậy, trên thực tế, tài nguyên tích lũy trên người của hắn đã là một con số kinh người không tưởng!
Bất kỳ thế giới trữ vật của một Thái thượng Cổ Tổ nào đều mang tàiphú kinh người. Sở Mặc từ trước đến giờ đã đánh chết chín Thái thượng cảnh giới Cổ Tổ. Còn những Tổ cảnh thì càng không thể đếm hết.
Tài nguyên trên người của yhắn bây giờ đã vượt qua bất kỳ một cổ tộc nào.
Đại thế giới bên trong Thương Khung Thần Giám, đặc biệt được hắn mở ra rất nhiều không gian để giữ những tài nguyên này.
Sở Mặc nghiên cứu một trận đồ pháp trận thông thiên, phát hiện muốn dựng lên pháp trận này, thật là chuyện vô cùng khó khăn. Với những tài nguyên hiện nay y có, ngay cả một phần mười của thông thiênpháp trận cũng không xây được.
Nhưng Sở Mặc cũng không gấp và nhụt chí. Chuyện như vậy, bố cục vạn cổ cũng không chê là lâu, bản thân mới bao nhiêu năm? Còn có nhiều thời gian. Hơn nữa, không phải còn nhiều cổ tộc như vậy hay sao?
Đoạn đường này, Sở Mặc nhanh nhẹn thông suốt, tiến thẳng vào lãnh thổ của Cổ Thần gia tộc.
Hắn nhớ tới Cổ Băng Băng, trong lòng ít nhiều có chút thổn thức. Không biết mình đánh chết Thái thượng Cổ Tổ Cổ Thần gia tộc, trong lòng Cổ Băng Băng sẽ ra sao, có thể do vậy mà đoạn tuyệt với mìnhkhông? Nghĩ kỹ thì chắc sẽ không đâu.
Nàng mặc dù là con vợ cả, nhưng đệ tử cổ tộc bởi vì gia tộc quá mức khổng lồ, thân tình thông thường chỉ có thể tồn tại ở trong phạm vi tương đối nhỏ.
Niên đại chênh lệch quá xa, cơ bản là không nói được có bao nhiêu thân tình trong đó.
Tựa như trong chiếc ngọc giản, vị tổ tiên của Sở thị vương tộc cũng hoàn toàn không tự cao tự đại với con cháu hậu thế là Sở Mặc. Bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Nhất là có “Luân hồi” - loại quy luật huyền ảo này, trời mới biết kiếp trước người nào đó rốt cục là ai?! Đời này là hậu thế, nói không chừng đời trước là lão tổ tông thì sao?
Rất nhanh, Sở Mặc bỏ lại những ý niệm này. Hắn bắt đầu thả thần thức ra, từng chút bao trùm cả lãnh thổ của Cổ Thần gia tộc. Hắn rất rõ ràng muốn cho những Thái thượng Cổ Tổ trong lãnh thổ Cổ Thần gia tộc biết, hắn đến rồi!
Trong giây phút thần thức Sở Mặc bao trùm, cả lãnh thổ Cổ Thần gia tộc, nhất thời sáng lên vô số pháp trận! Không sai, là vô số!
Sở Mặc thậm chí không tính toán tỉ mỉ đã nhìn ra khoảng chừng nghìn vạn pháp trận đang đồng thời sáng lên!
Hắn cảm thấy hơi vui vui, xem ra Cổ Thần gia tộc vì “nghênh tiếp” hắn thật là phí không ít tâm tư. Lẽ nào bọn họ không biết, mình là tổ tông dùng pháp trận sao?
Tuy đó là chuyện đời trước, nhưng vậy có quan hệ gì đâu? Ngược lại hắn đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước rồi. Sở Mặc ở giữa pháp trận gần như vô cùng tận như giẫm trên đất bằng. Nhưng lần này, hắn cũng không hủy diệt thành trấn. Càng không ra tay tru diệt sinh linh Cổ Thần gia tộc.
Mà từ tốn nói:
- Các vị cảnh giới Thái thượng, ra đi. Đến lúc các người trả nợ rồi. Giữa ta và Cổ Băng Băng, từng có một ân tình. Nể mặt của nàng, ta không làm khó dễ những người khác trong Cổ Thần gia tộc. Nhưng giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mấy Thái thượng Cổ Tổ, các người không những giết người mà còn thiếu tiền. Cho nên, các người phải chết. Sở Mặc ở trong những trận pháp này không có bất kì một pháp trận nào có thể ngăn cản được hắn. Thậm chí những trận pháp này khi Sở Mặc đi qua cũng không có bất kì phản ứng nào!
Những đệ tử của Cổ Thần gia tộc đối mặt với tình huống này không nói được tiếng nào. Hơn nữa trong lòng cũng đầy vẻ kinh hãi. Sau khi nghe xong những lời này, gần như tất cả mọi người đều im lặng.