- Tất cả ngày hôm nay đều xây dựng trên phế tích của văn minh tiền sử. Trải qua kiếp nạn đó có quá nhiều Đại Đạo biến mất, hoàn hoàn hủy diệt. Nền văn minh mới được tạo dựng cần trải qua năm tháng rất dài mới có thể huy hoàng trở lại. Nhưng cảnh giới Thái thượng có tai họangầm rất lớn. Một ngày các cao thủ cảnh giới Thái thượng còn tồn tại thì vẫn sẽ bắt đầu hoạt động trong phạm vi lớn, bắt đầu muốn âm ỉ rời khỏi thế giới Thông đạo.Người quan sát” ở phía ngoài sẽ có thể cảm nhận được. Đến lúc đó có thể sẽ có một kiếp nạn nữa lần nữa ập xuống đây”
- “Người quan sát”?
Sở Mặc đối với ba chữ này rất mẫn cảm. Nó bao gồm quá nhiều tin tức, làm người ta cảm thấy bất an. Cách xưng hô này dường như có đôi mắt có mặt khắp nơi, một mực yên lặng nhìn chằm chặp vào vạn vật, sinh linh trong thế giới này.
- Cái tên “Người quan sát” này là do ta bắt đầu gọi, cũng có ngườigọi họ là Đại Tổ, có người gọi là Cực Tôn... Chính là mang ý” Cực hạn Tôn quý”. Thậm chí trên một Cổ điển không trọn vẹn lấy được từ tiền sử, ta còn nhìn thấy xưng hô “Đế” nữa. Nhưng trong mắt của ta, gọi bọn là “Người quan sát” thích hợp hơn cả.
Trong lòng Sở Mặc cuồn cuộn sóng to gió lớn, rất khó tưởng được người viết bộ Cổ sử này rốt cuộc là một nhân vật ra sao. Thậm chí ngay cả Cổ Điển không trọn vẹn của tiền sử cũng tìm thấy. Hơn nữa các ghi chép trong ngọc giản này đều dùng giọng khẳng định để ghi lại. Điều đó cũng làm Sở Mặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cảnh giới càng cao đối với chuyện không đáng tin thì càng cẩn thậnhơn. Rất ít khi dùng giọng khẳng định như thế để đi suy đoán một việc.
- Căn cứ vào suy đoán của ta, Cổ tổ Thái thượng của thế giới Thông đạo đều đã bị vây chết ở thế giới này rồi. Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại cứ muốn rời đi, muốn đi vào nơi vĩnh hằng trong truyền thuyết. Thế gian có nơi vĩnh hằng hay không ta không dám nói. Nhưng ta dám khẳng định là, một ngày bọn họ tạo ra động tĩnh quá lớn, Người quan sát sẽ ra tay. Mà trong thế giới Thông đạo, Người đang quan sát cả quá trình hành động đều sẽ tạo thành tổn thương to lớn. Nếu không có hai Cổ Tổ tiên thiên thủ hộ e rằng đã sớm sụp đổ rồi.
- Thái Thượng Vô Cực phương đông chưởng quản khí độ HồngMông; Phật Đà Vô Lượng phương tây chưởng quản số mệnh thế gian, vĩnh viễn không rời khỏi thế giới Thông đạo. Điều đó mới đúng là sinh kế. Đạo hạnh của bọn họ càng tới cấp độ Cổ tổ Thái thượng cao thì càng có khả năng có thể chống lại Người quan sát. Chỉ có điều chỉ chống đỡ mà thôi. Bởi vì Người quan sát trong mắt của ta không chỉ có một người. Nếu như toàn lực ra tay, Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng tuy không có việc gì nhưng thế giới Thông đạo tất sẽ tan vỡ. Hai tiền bối đều là người đại từ đại bi. Bọn họ yên lặng thủ hộ thế giới này đương nhiên sẽ không muốn thế giới này bị hủy hoại. Cho nên trong mắt của ta, rất nhiều chuyện bọn họ cũng là bất đắc dĩ.
Sở Mặc thấy được điều đó không nhịn được mà liên tiếp hít khí lạnh. Điều này thực sự làm người ta cảm thấy rất kinh ngạc, nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng lại mạnh mẽ như vậy rồi.
Thì ra họ thực sự đã sớm tiến vào cấp bậc cao hơn cả Thái Thượng.
Sở Mặc cũng nhớ lại Linh Thông Thượng Nhân từng nói, ông ấy nói Phật Đà không muốn gặp hắn... Thì ra là thế! Bởi vì Linh Thông Thượng Nhân nắm trong tay chỉ e là cả thế giới Thông đạo. Duy nhất một bộ Cổ sử. Ông ấy biết được toàn bộ tiền căn hậu quả. Nhưng Thái Thượng cùng Phật Đà, vì thế giới này cũng có rất nhiều sự bất đắc dĩ. Nhìn thấy thì phải làm thế nào?
Sở Mặc thở dài, tiếp tục xem.
- Vì vậy căn cứ vào nhân quả là có thể biết được nhóm Cổ tổ Thái thượng trong thế giới Thông đạo tất phải chịu một kiếp. Một kiếp đó hoặc là ứng lên người quan sát; hoặc là ứng lên bộ phận người trong Thông đạo. Trong mắt của ta, ứng với người trong Thông đạo có khả năng lớn hơn một chút. Dù sao, Thế giới của chúng ta có tiền đồ xán lạn chính là vì nó có vô số khả năng mà con người không biết đến. Thật hy vọng một ngày kia có thể thấy vẻ sợ hãi của nhóm Cổ tổ Thái thượng đó. Như thế nhất định là rất hài hước.
Sở Mặc xem đến đây thì trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng không nhịn được mà hơi mỉm cười.
Xem ra, tiền bối viết ra bản Cổ sử này vẫn là một người giàu cảm xúc. Cũng không thích đám Cổ tổ Thái thượng cao cao tại thượng đó.
- Muốn rời khỏi thế giới Thông đạo cũng chỉ có thể giống khi tiền sử, lập lên được pháp trận thông thiên mà thôi. Nhưng đáng tiếc là pháp trận đồ thiếu sót, tiền sử rất nhiều tài liệu pháp trận... bị thiếu sót. Điều này có liên quan với Người quan sát. Bọn họ lấy rất nhiều tài liệu liênquan từ thế giới này. Ta chán ghét những Người quan sát đó, bọn họ đều là một đám sinh linh tự cho là đúng!
Khóe miệng Sở Mặc hơi giật. Tiền bối viết ra bản Cổ sử này thật có cá tính à!
Người quan sát... Ba chữ này, nghe bình thản không có gì lạ, tựa như chẳng có gì kỳ quái. Nhưng khi liên tưởng đến xưng hô khác của họ lại quá kinh khủng.
Đại Tổ! Một xưng hô như vậy cũng đủ làm người ta kinh tâm đảm phách.
Đây chính là cao thủ Thái thượng. Cấp bậc đó cho dù Sở Mặc bây giờ cũng không có cách nào chạm đến.
Còn như xưng Cực Tôn và Đế thì càng cảm giác khó mà lường được.
Tiền bối viết ra bản Cổ sử này ở bối phận trên nhất định là không cao như Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng. Bởi vì miệng y nói là đó là hai tiền bối, nhưng lá gan của y lại không hề nhỏ, dám coi thường Người quan sát. Nhìn thấy điều đó, Sở Mặc đã biết ngọc giản này cũng không phải do Linh Thông Thượng Nhân viết. Chắc là lão lấy được từ đâu đó, biết được quá nhiều chuyện. Cho nên lão bắt đầu bố cục vạn cổ, nỗ lực lần nữa thiết lập được pháp trận thông thiên. Thông qua cách đó để mở lại con đường thông thiên.
Lại nói, bố cục đó cũng lớn vô biên giới. Cho dù Linh Thông Thượng Nhân vì bố trí những thứ đó từng làm gì, nhưng ít ra, lão có xuất phát điểm là tốt.
Xây dựng lại pháp trận thông thiên, mở lại con đường thông thiên. Người thật sự nhận được lợi ích cũng không chỉ một hai người mà là cảthế giới Thông đạo. Kể cả những sinh linh đỉnh cấp trong vũ trụ cũng có thể thu hoạch ích lợi từ đó.