Thí Thiên Đao

Chương 2213: Người cản đường (2)




Trên gương mặt của gười phụ nữ mặc đồ trắng và người đàn ông mặc áo bào màu xanh đều nở một nụ cười thản nhiên. Dưới mắt của bọn họ, Sở Mặc dám rời khỏi lãnh thổ của vương tộc họ Sở chắc chắn là tự tìm đường chết mà!

Ba người bọn họ từng cho rằng mục tiêu kế tiếp của Sở Mặc sẽ là gia tộc họ Tào, nhưng lại không nghĩ rằng Sở Mặc biết bỏ gần tìm xa, cũng không ra tay với cổ tộc họ Tào mà lại ra tay với… cổ tộc cách xa lãnh thổ của vương tộc họ Sở, nhìn phương hướng thì chắc là gia tộc CổThần?

Thật không biết sống chết mà!

Gia tộc Cổ Thần, gia tộc Lạc Thủy, gia tộc Hàn Băng… Ba gia tộc lớn này có thể nói là ba cổ tộc mạnh nhất thế giới Thông đạo.

Bây giờ Sở Mặc lại dám đặt toan tính âm mưu lên trên Cổ Thần gia tộc, một trong ba cổ tộc kia. Không thể không nói dũng khí không biết sợ hãi này của Sở Mặc khiến cho trong lòng ba người bọn họ có cười nhạo Sở Mặc không biết sống chết, nhưng vẫn có chút khâm phục.

- Lá gan thật sự rất lớn! Nhưng đáng tiếc là ngươi không còn cơ hội nào nữa rồi.

Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh nói.

Sở Mặc thở dài:

- Ba các ngươi đều là Thái Thượng Cổ Tổ?

- Ngươi nói xem?

Người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng mang nét mặt hài hước nhìn Sở Mặc.

- Đầu óc của ngươi chắc khi còn bé bị tổn thương sao? Từ đó mới bịthương tật, không chữa lành được?

Sở Mặc mang vẻ mặt đồng tình nhìn người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng.

- Ý gì?

Người đàn ông mặc đồ trắng lúc đầu chưa kịp phục hồi suy nghĩ, nhưng ngay sau đó gã ta liền giận tím mặt, liên tục cười lạnh:

- Chết đến nơi rồi còn dám dùng lời lẽ khiêu khích?

- Ta nói đầu óc ngươi có thương tật cũng đâu có oan cho ngươi chút nào.

Sở Mặc thở dài nói:

- Giọng nói trước đây Hứa Thiên Khiếu từng hô lên, các ngươi còn nghe được làm sao ta không nghe được chứ?

Những lời này làm cho ba người họ đều ngẩn người, toàn bộ có vẻ cân nhắc.

Sở Mặc lại nói:

- Nếu ta đã nghe thấy, nhưng lại còn dám chạy ra bên ngoài, các ngươi có thấy… Hứa Thiên Khiếu đang lừa các ngươi không?

Một cảm giác rét lạnh liền dâng lên từ gót chân ba người, một mạch xông đến da đầu bọn họ. Sắc mặt của ba người nháy mắt đã trở nên cực kỳ khó coi.

Sau đó nhìn nhau một cái.

Nhưng tiếp theo, người đàn ông mặc đồ trắng “soạt” một cái mở quạt ra, cười nhạt nhìn Sở Mặc:

- Sở công tử, trí tuệ của ngươi rất cao, tài ăn nói cũng không tệ. Chúng ta thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa rồi.

Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh và người phụ nữ mặc đồ trắng lúc này cũng nở nụ cười thư thái. Hiển nhiên bọn họ cũng không tin lời của Sở Mặc nói! Sở Mặc thở dài:

- Sự thật luôn luôn không có ai muốn nghe. Sự thật cũng hầu như là các ngươi tự tưởng tượng thành điều mình muốn mà thành. Nói thật, ta cũng không muốn giết Thái Thượng Cổ Tổ không thuộc mười ba cổ tộc. Dù sao có thể tu luyện đến ngày hôm nay, có thể được bất tử bất diệt, dù luân hồi cũng có thể trở về... Nhưng điều ấy cũng không dễ dàng. Các ngươi không cần phải… liên quan vào.

- Tên tiểu bối! Ngươi đang giáo dục chúng ta nên làm người thế nào sao?

Người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng lạnh lùng nói, sau đó quát lên:

- Không cần nhiều lời, ra tay trấn áp hắn!

Người phụ nữ mặc đồ trắng và người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh đều gật đầu, ba người gần như cùng lúc bay đến chỗ Sở Mặc để ra tay.

Sức mạnh kinh khủng tuôn ra trong nháy mắt!

Hướng thẳng về phía Sở Mặc hòng trấn áp hắn!

Trong nháy mắt khi bọn họ ra tay, trong đầu không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến. Điều này lại càng làm cho bọn họ tự tin hơn vào tin tức Hứa Thiên Khiếu truyền ra ngoài. Thái Thượng Cổ Tổ khôngthuộc mười ba cổ tộc mà ra tay với Sở Mặc thì hai vị tồn tại vô thượng kia sẽ không ra tay can thiệp!

Sở Mặc nhẹ thở dài, thật ra điều này cũng là điều hắn mong muốn!

Hắn muốn kiểm tra một chút xem qua những năm này, hắn cuối cùng tiến bộ thêm bao nhiêu?

Cho nên khi đối mặt với ba tên Thái Thượng Cổ Tổ hợp nhau lại trấn áp hắn, hắn lại đề nghị Thái Thượng Vô Cực thời gian đầu đừng trấn áp bọn họ! Hắn muốn tự thử một chút.

Ầm!

Chỉ với một kích, thân thể Sở Mặc liền xuất hiện những vết rạn nứt lớn, đồng thời miệng khạc ra máu, đã bị thương.

Nhưng Sở Mặc đã cảm giác rõ được công kích thế này hắn hoàn toàn chịu được! Ít nhất có thể chịu đựng qua một canh giờ!

Sau đó, Sở Măc cầm Thí Thiên trong tay, chân đạp Hỗn Độn Hồng Lô, trên đầu lơ lửng Thương Khung Thần Giám. Thương Khung Thần Giám của hôm nay thật sự là rất đáng sợ!

Chỉ với hơi thở nháy mắt thả ra từ mười viên Huyết Nguyệt kia cũng đủ khiến cho toàn bộ Thái Thượng Cổ Tổ trước mặt cảm thấy tâm thần rung động.

Tuy Hỗn Độn Hồng Lô yếu hơn một chút, nhưng những năm gần đây nó vẫn gánh vác trọng trách luyện hóa nguyên thần của Thái Thượng Cổ Tổ, cho nên nói theo cách nào đó, nó cũng đã tăng cấp một cách không thể tin nổi!

Phẩm cấp của nó đã vượt qua phẩm cấp ngày trước. Ít nhất, khi chiến đấu với cấp bậc này nó sẽ không bị yếu thế, cũng không cản trở Sở Mặc.

Keng!

Thí Thiên rung lên.

Liền lưu lại một vết thương thật dài trên vai người đàn ông mặc đồ trắng.

Máu tươi nhiễm đỏ sắc trắng của quần áo. Nhưng tay người đàn ông mặc đồ trắng lại mở cây quạt ra, mang theo khí tức cái thế đánh về phía Sở Mặc.

Trong chiếc quạt giấy vẽ lên bầu trời đầy sao như vô tận!

Người đàn ông mặc đồ trắng này là một tu sĩ tu luyện Đạo Tinh thần!

Từ vô vàn năm tháng đến giờ, sự lĩnh ngộ và lý giải của gã đối với Đạo Tinh thần chắc chắn là đứng hàng đầu trong hầu hết tu sĩ trong Thông đạo! Nhưng, trong số tu sĩ kia không bao gồm Sở Mặc.

Sự lĩnh ngộ của Sở Mặc về Đạo Tinh thần cũng không thua kém tên đàn ông mặc đồ trắng này chút nào! Bởi vì, Tinh Thần Quyết mới là nòng cốt chính của Đạo Tinh thần!

Người đàn ông mặc đồ trắng đã từng dùng rất nhiều năm đi tìm kiếm bậc thần văn như Tinh Thần Quyết, nhưng đáng tiếc, cơ duyên của gã ta không đủ, chưa từng tìm được.

Cho nên, người đàn ông mặc đồ trắng dù thế nào cũng không nghĩ đến chỗ dựa lớn

nhất của gã ta ở trước mặt Sở Mặc lại trở thành sơ hởlớn nhất của gã ta!

Ngược lại, hai tên Thái Thượng Cổ Tổ còn lại đều tạo thành uy hiếp to lớn đối với Sở Mặc. Mỗi một đòn công kích của bọn họ đều khá gây khó khăn cho Sở Mặc!

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc chính thức về mặt ý nghĩa đi chiến đấu với Thái Thượng Cổ Tổ, hơn nữa còn là một chọi ba.