Thí Thiên Đao

Chương 2177: Ngươi chọn ai? (2)




Đối mặt với tình huống như vậy, gia tộc Đông Phương cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể ngậm máu tức giận mắng một chút rằng tộccác ngươi cũng sẽ có lúc gặp phải tình huống thế này thôi. Đến lúc đó, các ngươi đừng hy vọng gia tộc Đông Phương chúng ta bỏ lực ra nhé.

Còn hiện tại, nói thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, bọn họ cũng chẳng còn thời gian nữa.

Hơn một vạn tu sĩ Tổ cảnh hợp thành một đạo quân, khí thế khá cường đại, đỉnh thiên lập địa. Gia chủ của cổ tộc Đông Phương tự mình dẫn dắt đi tới phế tích Vương tộc Sở thị.

Trong phế tích, Thiên Không lão tổ, hầu tử, Thiên Thu, Thanh Cổ, La Lan, Huyền Huyền, lục Đại thánh còn có Tử Đạo, Âu Dương Phỉ, mông Nã và Thượng Bách Phi đã ở Tổ cảnh đã sớm chuẩn bị nghênh đón quân địch tại vùng ranh giới.

Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đứng giữa hư không, ở hai bên trái phải của Sở Mặc.

Sở Mặc vẫn đang luyện hóa đầu lâu của Đông Phương Vân Lạc. Sức mạnh nguyên thần cứ như một dòng suối nhỏ, bắt nguồn từ đầu lâu, chảy xuống làm mảnh phế tích tăng thêm sức sống.

Mà hiện tại đã không thể gọi chỗ này là phế tích nữa, vì nó thật sự sống động. Đủ loại cây cối cao lớn đột ngột mọc lên, không khí cũng đậm đà hơn. Nơi này không còn là một chỗ bị nguyền rủa mà còn là thiên đàng của mọi vật.

Đông Phương Vân Lạc cũng triệt để bị hủy diệt đến nơi rồi. Thấy tiếng động phương xa, lão mở mắt, nhìn thấy Đông Phương Thắng và đại quân cả vạn người kia.

Nếu là bốn năm trước, có thể lão sẽ thấy mất mặt, thậm chí không dám mở mắt nhưng hôm nay, lão chỉ cảm thấy khinh thường, lão cười nhạt một tiếng, nhưng không nói gì. Hiện tại, lão chẳng muốn nói gì nữa. Dù hiện tại bọn họ có thể dẹp bỏ Sở thị, đánh cho chỗ này tàn phế thì lão cũng đã bị hủy diệt rồi.

Từ một chúa tể cao cao tại thượng lại biến thành một kẻ tàn phế, không bằng chết đi còn hơn. Lão đã sống quá vạn năm tháng, từng ở thời kỳ huy hoàng, hiện tại có chết cũng không nuối tiếc.

Có chăng cũng chỉ là không thể thấy kẻ khác bị vặn đầu như lão thôi. Lão vừa tiếc, lại vừa hận.

Đột nhiên Sở Mặc dừng luyện hóa, thu Hỗn Độn Hồng Lô về. Đây là lần đầu tiên trong bốn năm Đông Phương Vân Lạc không thấy thốngkhổ, lão khiếp sợ.

Hiện tại nguyên thần của lão yếu đến mức không thể yếu hơn, chỉ còn khoảng một phần vạn.

Sở Mặc nhìn lão thản nhiên nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ triệt để luyện hóa ngươi đến chết ư? Thế thì chẳng có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy có thêm mấy cái đầu nữa ở bên cạnh à? Như thế ngươi có thể tán gẫu với bọn họ, ôn lại chuyện năm đó đấy.

- Ngươi…Nhất thời, Đông Phương Vân Lạc cảm thấy rất đau đầu, không biết nói gì nhìn Sở Mặc.

Lão cực kỳ hận, dĩ nhiên lão ước Sở Mặc giết thêm vài Thái thượng nữa để làm bạn với lão nhưng hiện tại lão lại chỉ muốn chết mà thôi.

Một tu sĩ Thái thượng sống đến lúc này là quá đủ rồi. Sống chính là dặt vặt, là mất mặt.

- Aiz, ngươi chớ nóng vội, chẳng mấy mà có bạn ngay thôi. Ngươi muốn chọn ai?

Sở Mặc cười hỏi. Đông Phương Thắng đứng đằng xa giận dữ hét lên:

- Sở công tử, mau thả lão tổ của nhà ta ra…

- Câm miệng.

Hai người cùng đồng thanh hô.

Một người là Sở Mặc, người còn lại chính là Đông Phương Vân Lạc.

Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức nhe răng cười nói:

- Chính ngươi nói đấy nhé!

Đông Phương Vân Lạc không nhìn Sở Mặc mà oán độc nhìn ĐôngPhương Thắng:

- Ta không phải lão tổ của ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng để ý ta. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Suốt bốn năm bị dằn vặt đã khiến tình cảm của Đông Phương Vân Lạc với gia tộc rơi về con số không, có còn cũng chỉ còn hận.

Đông Phương Thắng tí thì khóc, cảm thấy rất tủi thân. Không phải ông không muốn cứu lão tổ nhưng lực bất tòng tâm. Bốn năm nay, mấy lần bọn họ muốn xông tới phế tích này rồi nhưng xung quanh chỗ này lại có rất nhiều pháp trận do Sở Mặc bày ra.

Đầu Đông Phương Vân lạc bị phong ấn. Lão không biết Sở Mặc luyện hóa đầu lão, lấy một phần sức mạnh để tạo nên sức sống cho nơi này, còn một phần dẫn ra ngoài, tạo thành nguồn sức mạnh cho các tòapháp trận kia. Hiện tại, quân đoàn có thể tiến tới sát ranh giới bởi vì nửa năm trước, các pháp trận kia đột nhiên biến mất.

Đông Phương Thắng thậm chí không dám nói với bất cứ ai rằng chỗ này từng có pháp trận, cũng không cho phép những người biết được hé răng.

Thậm chí Đông Phương Thắng không biết có phải Sở Mặc cố ý để các cạm bẫy kia biến mất, thiết kế một âm mưu khác lừa người hay không. Nhưng đến nơi, Đông Phương Thắng lại chỉ nghe được câu nói lạnh lòng của lão tổ tông, không khỏi cảm thấy tủi thân. Dù ông có thể hiểu nhưng ông không biết rõ mấy năm nay Đông Phương Vân Lạc bịdằn vặt như thế nào.

Lão tổ còn lại của gia tộc Đông Phương là Đông Phương Hằng Thái cũng muốn đến lắm nhưng mà không đến được.

Bốn năm trước, lão đã bị Thái Thượng Vô Cực dùng vài câu đạo hiệu đánh cho nguyên thần bị thương nặng. Sau bốn năm, lão đã thử tìm cách phản kháng nhưng đều thất bại. Thậm chí, lão còn liên hệ với những Cổ tổ khác để cùng qua đánh chết Sở Mặc.

Các Cổ tổ kia lại cự tuyệt. Vì bọn họ thấy, Sở công tử có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám đến khiêu khích họ. Đồng thời, bọn họcũng sợ hai vị siêu nhiên kia ra tay can thiệp. Mặc dù Đông Phương Hằng Thái giấu diếm sự việc Thái Thượng Vô Cực ra tay can thiệp nhưng ở cấp bậc này rồi, đều là mấy lão quái vật, sao bọn họ lại không đoán được cơ chứ.

Mấy Cổ tổ Thái thượng hơi động lòng, muốn đến giúp vì Sở công tử chưa chết, họ còn chưa yên lòng.

Nhưng bọn họ mới xuất quan, còn chưa chuẩn bị đi đến phế tích thì trong đầu đa vang lên đạo hiệu hoặc tiếng niệm Phật rồi.

Chỉ một lát, nguyên thần của họ đều bị thương nặng. Vì thế màkhông ai dám tới.

Đến giờ bọn họ mới biết hai vị siêu nhiên kia trấn thủ hai đầu thông đạo thật sự quyết tâm, không cho phép bọn họ trực tiếp xuất thủ đối đầu với Sở công tử.

Tin tức này chẳng mấy chốc đã truyền khắp các lão tổ. Vì vậy, tất cả các lão tổ Thái thượng đều im lặng.

Cuối cùng, Đông Phương Hằng Thái cũng lựa chọn im lặng, bế quan chữa thương. Lão rất lo lắng, một ngày nào đó Sở Mặc lại đột nhiên hiện ra trước mặt lão. Đông Phương Vân Lạc còn không phải đối thủ của hắn thì người bị trọng thương như lão sao có thể là đối thủ được chứ?

Nên Đông Phương Hằng Thái chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt trên người các tu sĩ Tổ cảnh. Đồng thời, lão còn âm thầm chỉ điểm cho Đông Phương Thắng biết trong thông đạo không phải chỉ có mười ba cổ tộc mới có lão tổ Thái thượng.