Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Ta đi với ngươi.
Chuyện đến nước này thì chỉ có lão Đế vương mới có thể cho họ một lời giải thích.
Không thể tưởng được, đối với chuyện này lão đế vương cũng đầu óc mơ hồ. Ông ta cau mày, nhìn Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc ở trước mặt, trầm giọng nói:
- Nếu có Cự Đầu giáng lâm, ta sẽ cảm giác được. Nếu đối phương xuất hiện không phải bản tôn, cháu cũng có thể phát giác được. Có thể cháu cũng cho là đang nằm mơ... người này...
Lão đế vương cũng cau mày. Ông ấy đã tiến vào Tổ Cảnh, loại cảnh giới này ở toàn bộ La Thiên Đại Vũ trụ cũng coi như là cao thủ vô thượng, đạo hạnh của ông ấy cũng tăng lên vô số lần. Năng lực suy diễn và năng lực tính toán cũng mạnh mẽ đến mức khiến những tu sĩ dưới TổCảnh không thể theo kịp.
Nhưng chuyện này, một chút đầu mối ông ấy cũng không có! Không có chút dấu vết nào có thể suy diễn được!
Đáng ra, chuyện như này đơn giản là không thể cũng không nên phát sinh!
- Đời này không nên có loại người như vậy.
Lão đế vương nói:
- Trừ phi là Thái Thượng thật sự. Sở Mặc lắc đầu, nói:
- Điều đó lại càng không thể!
- Đúng vậy, không thể nào...
Lão đế vương trầm ngâm, đột nhiên nhướng chân mày, nói:
- Ta nhớ tới một người.
- Dạ?
Sở Mặc nhìn lão đế vương, đột nhiên hai người đồng thanh nói:
- Linh Thông thượng nhân! Trong mắt của Lão đế vương bắn ra hai tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất. Nhìn Sở Mặc nói:
- Làm sao cháu có thế nghĩ đến hắn?
Sở Mặc trầm giọng nói:
- Năm đó tiên đoán là do ông ta, đại cuộc này cũng là do ông ta bày ra. Nhưng sau đó ông ta lại biến mất, biến mất không thể giải thích được. Nói là tọa hóa, lý do đó cháu nghĩ không mấy ai sẽ tin.
- Không, cháu sai rồi. Năm xưa hắn tọa hóa dường như tất cả mọi người đều tin. Nói chính xác, hắn đã loại trừ hai chữ “dường như” rồi.
Lão đế vương nói.
- Tại sao?
Mặt Sở Mặc đầy kinh ngạc.
Lão đế vương nói:
- Bởi vì Cự Đầu tọa hóa trời sinh dị tượng, xuất hiện hiện tượng trời khóc. Đó là trời khóc thật sự, tất cả sinh linh có mặt cũng sẽ cảm ứng được loại đau thương đó. Chủ ý là muốn thể hiện rằng thực sự tọa hóa, hóa đạo mà không phải là bị người ta đánh chết.
- Nói cách khác, năm xưa có rất nhiều người chính mắt nhìn thấy Linh Thông thượng nhân tọa hóa?
Sở Mặc hỏi.
- Trên thực tế, không lâu sau khi hắn đưa ra lời tiên đoán đó liền tọa hóa.
Lão đế vương nói:
- Chỉ có điều ta vẫn luôn hoài nghi, hắn chưa chết. Ừ... nói chính xác thì hẳn là một hắn khác... còn sống!
- Một ông ta khác?
Sở Mặc hỏi.
Lão đế vương nhìn Sở Mặc, khẽ gật đầu.
Hô! Sở Mặc thở dài, chuyện này đã hướng đến một khuynh hướng khác. Ngay cả cao thủ Cự Đầu như ông ngoại cũng không có cách nào suy diễn ra.
Xem ra muốn cứu Thủy Y Y ra thì cũng chỉ có cách tiến vào chiến trường Viễn Cổ thôi. Không chỉ riêng Sở Mặc không thích cảm giác bị người ta uy hiếp này, không ai là thích cảm giác này cả.
Kỳ Tiêu Vũ lo lắng nhìn Sở Mặc. Thật lòng, nàng cũng hoàn toàn không muốn để Sở Mặc tiến vào chiến trường Viễn Cổ. Trước đó mới vừa nói sẽ không đi vào, mới chớp mắt đã thay đổi rồi. Vấn đề lớn nhất là đến bây giờ cũng chưa thể chắc chắn rốt cuộc Thủy Y Y ở chỗ nào! Nàng ấy giống như tự nhiên mà biến mất vậy, không thể lần tìm được.
- Ta không nghĩ là cháu nên đi.
Lão đế vương chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Nếu quả thực giống như suy đoán của chúng ta, như vậy, ông ta tất nhiên còn âm mưu lớn hơn đang chờ.
Sở Mặc nói:
- Ông ta có thể không tiếng động bắt Y Y đi, muốn giết con há chẳng phải là giống như lấy đồ trong túi mình hay sao? Đó là một chuyện quá rõ ràng, lão đế vương đương nhiên biết. Nhưng ông ấy thật sự không muốn nhìn đứa cháu ngoại ưu tú như vậy của mình vừa mới an toàn đã lần nữa rơi vào vòng xoáy cực lớn đó.
- Nói không chừng, nếu như con không có hành động gì, một khắc chiến trường Viễn Cổ đóng kín, ông ta vẫn sẽ bắt con ném vào đó.
Sở Mặc nói.
Lão đế vương cười khanh khách, hồi lâu mới lên tiếng:
- Làm như vậy rõ ràng không phải là đang đào tạo cháu.
- Đúng vậy, dường như là đang nuôi dưỡng ấy. Mặt Sở Mặc đầy tỉnh táo, nói:
- Trừ điều đó ra, cháu không nghĩ ông ta còn lý do nào khác cả.
- Nuôi dưỡng...
Miệng lão đế vương nghiền ngẫm kỹ hai chữ này, lại suy nghĩ về lời tiên đoán năm xưa, rốt cuộc thở dài một tiếng:
- Không nghĩ tới đến cảnh giới này rồi vẫn không biết phải làm sao. Cái gọi là thành tiên thành đạo, kết quả lúc nào mới thật sự kết thúc đây?
Sở Mặc đứng lên, chậm rãi quỳ về hướng lão đế vương:
- Ông ngoại, xin người giúp con chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ.
- Ca, ta, ta muốn cùng đi với huynh.
Kỳ Tiêu Vũ cũng quỳ xuống trước mặt lão đế vương:
- Xin ông ngoại tác thành.
Nàng biết Sở Mặc nhất định sẽ không đồng ý với nàng, cho nên nàng muốn xin lão đế vương làm chủ.
Lão đế vương thở dài, nếu như có thể, ông ấy thậm chí sẽ ngăn cản Sở Mặc đi chiến trường Viễn Cổ. Không nói tới cục diện phía sau, ngay cả cao thủ cảnh giới như ông ta cũng không nhìn thấu, chỉ nói tới sự tàn khốc trong chiến trường Viễn Cổ thôi cũng đủ làm tất cả các trưởng bối có lý do ngăn cản hậu bối tiến vào rồi. Kỳ Tiêu Vũ mặt đầy cầu khẩn nhìn lão đế vương.
Trong nháy mắt đó, lão đế vương chợt sắc mặt đại biến, trong cổ họng ông ấy phát ra một tiếng gầm gần như không thành lời.
Nhưng tiếng đó là một tiếng nổ ầm cực lớn!
Trên trời cao vô tận chợt truyền tới một luồng lực kinh khủng!
Sau đó lão đế vương phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Một cao thủ vô thượng lại dưới một kích thôi đã bị thương. Điều nàyquả thực làm người ta vô cùng sợ hãi.
Tiếp đó, một cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống từ trên trời, xuyên qua trùng trùng đền, tóm lấy Kỳ Tiêu Vũ vào trong tay, sau đó... nhanh chóng biến mất!
Tất cả mọi việc phát sinh quá đột ngột, nhanh đến mức không thể tưởng nổi.
Từ đầu đến cuối, Sở Mặc không phải là không muốn ngăn cản, mà là cơ bản không ngăn cản được! Hắn nhanh chóng phát ra toàn bộ lực lượng, có Thương Khung Thần Giám cùng Hỗn Độn Hồng Lô và Thiên Tự Thần Văn trong cơ thể tiếp viện... nhưng vẫn vô dụng!
Hắn bị một loại lực lượng gắt gao áp chế.
Cơ bản là không thể nhúc nhích.
Lực lượng này Sở Mặc đoán tuyệt đối đã vượt qua lực lượng của Cự Đầu.
Bởi vì cho dù đối mặt với Cự Đầu Tổ Cảnh cũng không thể áp chếđược Sở Mặc đến mức này.