Nhưng đối mặt với Phàn Vô Địch, một tiếng gia gia của Sở Mặc cũng là phát ra từ nội tâm tình cảm sâu nặng, ngay cả không có cốt nhục ràng buộc, nhưng vẫn là người trong thế gian này làm người ta cảm thấyxúc động nhất.
- Tiểu Mặc, sao ngươi lại tới đây? Ừ, ngươi như thế nào trong chốc lát lớn như vậy rồi, như thế nào mà trở lên trưởng thành như thế này rồi?
Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc cũng một mặt vui vẻ, đồng thời cũng có vài phần mờ mịt, ở trí nhớ của hắn, cũng đã rất lâu không nhìn thấy đứa cháu này.
Vì thế Phàn Vô Địch hỏi:
- Thế nào? ỏ linh giới vẫn thuận lợi chứ? Có bị người ta ức hiếp không? Ngươi tại sao lại khóc? Không khóc, không khóc, tất cả đều cógia gia ở đây, tuy rằng gia gia đã không giúp được người nhiều, nhưng chỉ cần ngươi cần gia gia…
Sở Mặc lúc này trực tiếp xông lại, ôm lấy Phàn Vô Địch, bi thương đến không kiềm chế được.
- Đứa nhỏ này, đây là làm sao?
Phàn Vô Địch vươn tay vỗ về đầu Sở Mặc.
Đúng vậy, đầu của một gã đại năng cảnh giới hậu kỳ bậc cao Đại Thánh. Đương thời người có tư cách này, nhỏ bé đến vô cùng.
Sở Mặc cũng là vẻ mặt ấm áp, dường như trở về lúc còn nhỏ, bướng bỉnh ở bên ông nội làm nũng.
- Không có chuyện gì đâu gia gia, đã phát sinh rất nhiều việc, đợi con đem bọn họ gọi trở về rồi chậm rãi giải thích cho gia gia.
Sở Mặc nói nhẹ rồi buông gia gia hắn ra
Lúc này, Phàn Vô Địch cũng ý thực được sự tình có chút không đúng, gã nhìn thấy Kỳ Tiêu Vũ, hơi hơi nhíu mày:
- Cô nương, người là?
- Gặp qua gia gia, ta là thê tử của Sở Mặc.
Kỳ Tiêu Vũ mỉm cười nói.
- Kỳ Tiêu Vũ…, nhớ ra rồi, ngươi không phải, không phải?
Phàn Vô Địch lập tức sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Thê tử, thê tử, các ngươi….
Kỳ Tiêu Vũ gật gật đầu:
- Chúng ta đã thành thân rất nhiều năm rồi.
- Rất nhiều năm….
Phàn Vô Địch lộ ra thần sắc đăm chiêu, đột nhiên tự nói:
- Lẽ nào, chuyện đó… đều không phải là mơ sao?
Lúc này người thứ hai từ trong pháp trận đi ra
Y nhìn Sở Mặc, cười hi hi:
- Huynh đệ, ta biết ngay, người nhất định cứu sống ta.
Hứa Phù Phù!
Xem ra, y biết còn nhiều hơn Phàn Vô địch nhiều lắm.
Theo sau đi ra là Na Y, ấn chứng điểm này, vẻ mặt thâm tình nhìnSở Mặc:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
Phàn Vô Địch có chút mờ mịt nhìn hai người:
- Các người…
Hai người nhìn Phàn Vô Địch, Hứa Phù Phù:
- Phàn gia gia, đầy không phải là mộng, tất cả đều không phải.
Na Y nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này trong pháp trận lại có người đi ra.
Một dáng nữ tử thướt tha, rất trẻ, cũng rất đẹp, cả người đắm trong ánh sáng, trong lòng vẫn đang ôm một đứa bé.
Long Thu Thủy, Phàn Chí Viễn!
Vợ con của Phàn Vô Địch.
- Phu quân!
Long Thu Thủy sau khi đi ra, nước mắt lập tức rơi xuống. Liễu Mai Nhi còn có đứa con của nàng và Hứa Phù Phù, Sở Yên, Vương Đại Phát, Cao Đại Ngốc, lão thái giám vô danh, Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh, Hà Húc… còn có người thủ hộ Sở Mặc năm đó ở nhân giới Tề tiên sinh, Phiêu Diêu Cung những cô gái kia, Triệu Tiểu Tiểu, Tiêu Nhất Nguyệt, Quách Nhất Hiểu…
Những người này, sau sáu mươi năm cuối cùng xuất hiện lại trong thế gian!
Có người mờ mịt, cũng có người tỉnh táo.
Đây đúng là muốn xem thiên phú của những người này rồi. Ở tiên giới phật môn, nghe kinh qua nhiều năm, trong đó có một số người mang tinh thần lực tương đối mạnh mẽ, trong giới tu hành cũng không tính là kém.
Đối diện với những bạn bè và người thân này, trên mặt Sở Mặc rốt cục cũng nở ra nụ cười từ trong tâm mà lâu nay chưa từng phát ra.
Hắn nhớ đám người kia, nhớ rất nhiều năm rồi!
Đây cũng là chấp niệm lớn nhất của hắn từ trước tới nay, thậm chí còn vượt qua chấp niệm muốn tìm cha mẹ song thân của mình. Sở Mặc trước tiên đem từng luồng trí nhớ, hình ảnh kia đánh vào biển tinh thần thức của những người này, để họ nắm được năm đó phát sinh những chuyện gì trong thời gian ngắn nhất, nhưng không có bất cứ một cục diện máu tanh nào để tránh những người này cảm thấy không tốt.
Nhưng chừng đó cũng đủ để những người kia tiêu hóa một hồi rồi.
Bởi vì trí nhớ của Sở Mặc, hình ảnh rất dài, tuy là đều lấy “sự giảng giải” của hắn làm chủ yếu, nhưng hắn dường như đem những chuyện hắn có thể nói đều nói ra một lượt cho những người này. Bao gồm cả Viêm Hoàng đại vực bây giờ dung hợp lại một lần nữa, tái hiện lại diện mạo của Viêm Hoàng đại vực năm đó.
Hơn một tiếng sau, những người này đều từ trạng thái trầm mặc tỉnh lại, bao gồm cả Phàn Vô Địch trong đó, đều không ai nói một lời nào, bởi vì sự việc làm bọn rung động quá mạnh.
Sở Mặc nói:
- Cụ thể chuyện đã trải qua, ta nghĩ mọi người đã đều biết, cũng đã hiểu rồi, như vậy, bây giờ nói về cuộc sống hiện tại và sau này.
Nghe đến thế, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, thông qua nhữnghồi ức mà Sở Mặc đã truyền lại cho bọn họ và những lời giảng giải đó, bọn họ tuy là không hoàn toàn hiểu rõ hết, nhưng đều biết, Sở Mặc bây giờ, không còn là Sở Mặc ngày xưa nữa.
Lên trời xuống đất, tay có thể nắm mặt trời, mặt trăng, hái sao trên trời, đều là thủ đoạn của thần tiên, đối với Sở Mặc mà nói, không đáng kể vào đâu.
- Chúng ta… cũng có thể tu hành không?
Na Y cẩn thận nhìn Sở Mặc. Bởi vì nàng trong lúc đó phát hiện chính mình thức dậy toàn bộ thế giới cũng thay đổi rồi. Biến đổi đến mức mà có nằm mơ cũng không thể mơ đến được, đứng tại độ cao nhưthế, cũng là nàng hoàn toàn không thể hiểu được.
- Tu hành sao?
Đám người lão thái giám vô danh, Uất Trì tiên sinh và Đạm Đài tiên sinh… cũng mắt cũng sáng lên.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đương nhiên là có thể.
Nói xong, Sở Mặc nhìn mọi người:
- Các ngươi sống lại, bản thân chính là một chuyện đi ngược lẽ trời, mọi người đều tính là một phương thức hiển hóa của đạo, cho nên mọingười đều có thân thể đạo cảnh, hơn nữa đây còn là thân thể tu hành đỉnh cấp, cho dù không cần tu luyện, thọ nguyên của mọi người cũng sẽ dài khó có thể tưởng tượng được.
- Nếu là có thể tu luyện, đương nhiên là phải tu luyện, chúng ta đã bỏ lại nhiều lắm, nếu ta không đoán nhầm, Nhất Nương tỷ các nàng bây giờ đều đã đứng ở đỉnh cao trên thế gian này rồi phải không?
Sở Yên nhìn Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
Cô Nương không chịu thua này, trong lòng có vô hạn chờ đợi, đồng thời cũng có vài phần mờ mịt.
- Cảnh giới của các nàng đích xác là rất cao thâm rồi, nhưng mọi người cũng rất nhanh được nầng cao.
Sở Mặc nhìn thoáng qua mọi người:
- Cho tới bây giờ, còn có ai còn muốn tiếp tục lưu lại thế tục này, không muốn bước lên con đường tu hành?