Trong mắt những con cháu dòng bên hoàng tộc kia đều lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
Bọn họ đương nhiên biết thân phận của Trân Trân, cũng biết ân oán giữa Ma tộc và Sở Mặc. Nhưng bây giờ nhìn lại… sự thật dường như không hề giống như bọn họ suy nghĩ, thù sâu như biển giữa Trân Trân và Sở Mặc lại có chút… giống như thưởng thức lẫn nhau?
- Đúng vậy, Sở công tử chiến lực khủng bố, đã từng suýt chém rơi đầu ta, khi đó hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, mà ta… đã thành đạo rồi.
Trân Trân vừa nói vừa đi về phía Sở Mặc.
Việc đã tới nước này, nàng đã không còn đường lui. Muốn nói không oán giận Sở Mặc là việc không thể nào, cho nên nàng dùng vẻ mặt thản nhiên nói ra chuyện thiếu chút nữa bị Sở Mặc đánh chết.
Rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ, thậm chí có chút khó tin. Thời điểm Ma tộc tấn công đại vực Viêm Hoàng, Sở Mặc hẳn là còn chưa trở thành Chí Tôn, chẳng lẽ lúc đó Sở Mặc cũng đã lợi hại như vậy sao?
Một ít dòng bên hoàng tộc vốn không để Sở Mặc vào trong mắt cũng bắt đầu một lần nữa đánh giá lại chiến lực của Sở Mặc.
Con cháu nhất mạch hoàng tộc bên này cũng là như thế, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc đều trở nên có chút khác. Cái này cùng việc sau khi thành đạo lọt vào top 10 Thiên bảng hoàn toàn chính là hai khái niệm, sau khi thành đạo, chiến đấu với tu sĩ đồng cấp ở trong sân thí luyện, nhưng lúc trước ở đại vực Viêm Hoàng thì đây lại chính là vượt cấp khiêu chiến.
Nhất là chênh lệch giữa Chuẩn Chí Tôn và Chí Tôn.
Rất nhiều chuyện chỉ sợ còn kinh khủng hơn, cho nên càng lúc càng nhiều người cảm thấy Sở Mặc quá kinh khủng.
Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng có kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm thấy kiêu ngạo và vui mừng sau khi biết đứa con của mình rất ưu tú.
Sở Mặc cười khổ nhìn thoáng qua Trân Trân, trong lòng tự nhủ trả thù của ma nữ này tới thật nhanh. Ta chỉ bức ngươi làm ra một lựa chọn, ngươi lại trực tiếp bán rẻ chiến lực của ta, tuy nhiên đây lại chính là tính tình của ma nữ này.
Cơ Tuyết Phong đứng ở nói đó, lạnh giọng nói:
- Một khi đã như vậy thì giữa hắn và ngươi phải là đại thù sinh tử mới đúng, vì sao…
Cơ Tuyết Phong còn chưa nói dứt lời đã bị Trân Trân cắt đứt, nàng không dừng bước, càng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
- Ta bất quá chỉ là một kiện binh khí, người chỉ thị của ta muốn ta đánh ai, ta cũng chỉ có thể đi đánh người đó, căn bản không có năng lực phản kháng, cho nên cừu gia của Sở công tử cho tới bây giờ cũng không phải ta.
Trân Trân nói xong còn nháy mắt với Sở Mặc, lộ ra một chút tươi cười bướng bỉnh.
Sắc mặt của Cơ Tuyết Phong càng thêm tối tăm, Trân Trân mặc dù không nói người chỉ thị của nàng là ai, nhưng mọi người ở đây lại không phải người ngu. Trong lòng đều hiểu rõ nàng nói tới ai.
Cơ Tuyết Phong lúc này muốn nói gì đó, người đàn ông trung niên khí độ uy nghiêm kia lại trầm giọng nói:
- Được rồi, đi thôi!
Cơ Tuyết Phong chỉ có thể oán hận nhìn thoáng qua bóng lưng của Trân Trân, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng oán độc, sau đó quay người lại theo người trung niên kia rời đi.
Trân Trân nhún nhún vai với Sở Mặc, lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
Sở Mặc cười cười:
- Lại đây ngồi đi.
Trân Trân cẩn thận nhìn thoáng qua mọi người trên bàn, có chút lo lắng nói:
- Ta… hay là không cần ngồi ở chỗ này?
Khương Thái Nguyệt cười nói:
- Nếu là bằng hữu của Sở Mặc thì lại đây ngồi đi.
Nói xong ra hiệu cho một con cháu hoàng tộc La Thiên bên cạnh chuyển ra vị trí bên dưới:
- Ngồi ở bên cạnh ta đi.
Nói xong liền lộ ra một nụ cười đắc ý với Sở Mặc.
Trân Trân tự nhiên biết rõ đây là Khương Thái Nguyệt, thấy nàng nói vậy trong lòng lập tức tràn ngập cảm kích, cũng không phủ nhận thân phận bằng hữu với Sở Mặc, bởi vì cho dù trong quá khứ từng đối địch, nhưng vào thời khắc này coi như đã tiến vào trận doanh của Sở Mặc. Hơn nữa sau nàng nàng khó có thể đổi trận doanh khác, đám người Cơ Tuyết Phong kia khẳng định hận nàng muống chết, không phải nói một Chí Tôn như nàng quan trọng như thế nào, chủ yếu là chuyện nàng phản bội là một chuyện làm bên hoàng tộc rất mất mặt.
Lúc này Khương Thái Nguyệt lại truyền âm nói với Sở Mặc:
- Ngươi đề phòng đám người dòng bên một chút, giữa bọn họ có Đại Năng thật sự đấy. Tuy rằng sẽ không ra tay ở bên ngoài với ngươi, nhưng nhất định sẽ làm một ít động tác nhỏ để hại ngươi.
Sở Mặc gật gật đầu.
Sau đó yến hội bắt đầu.
Sở Mặc là lần đầu tiên tham gia yến hội hoàng tộc, nhìn món ngon rực rỡ muôn màu bày đầy bàn, Sở Mặc có hơn phân nửa là không biết.
Lúc này Khương Thái Nguyệt liền đảm đương nhân vật giảng giải, giới thiệu lai lịch của những thức ăn này với Sở Mặc và Trân Trân. Nhìn ra được nàng có vị trí tương đối đặc thù ở hoàng tộc La Thiên này, mà ngay cả loại con cháu hoàng tộc bướng bỉnh như Cơ tiểu Thiên Vương ở trước mặt nàng cũng đều rất đàng hoàng.
Rượu qua ba lần đã bắt đầu có người nơi nơi mời rượu.
Sở Mặc vốn định đi kính phụ mẫu của mình, nhưng lại không nghĩ rằng người đến tìm hắn lại nối liền không dứt, mà người đầu tiên đi tới lại là Cơ Thánh.
- Sở Mặc.
Cơ Thánh nhìn Sở Mặc, thanh âm có chút trầm thấp, những người khác đều an tĩnh lại.
Sở Mặc bình tĩnh nhìn Cơ Thánh.
- Ta vẫn không thích ngươi.
Cơ Thánh không vận công giải rượu, trên khuôn mặt anh tuấn có chút đỏ ửng, hắn nhìn Sở Mặc:
- Tuy nhiên bây giờ ta lại có chút phát hiện, ngươi thật ra cũng có vài chỗ đáng khen.
Một hoàng tộc trẻ tuổi khá kiêu ngạo vẫn cái đức hạnh kia, nói chuyện căn bản không xem xét cảm thụ của người khác, hắn nhìn thoáng qua Trân Trân bên cạnh Khương Thái Nguyệt, sau đó nói với Sở Mặc:
- Ít nhất ngươi vẫn có chút lương tâm.
Sở Mặc nhìn Cơ Thánh, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, ta cũng rất chán ghét ngươi, nếu có một ngày ngươi phải chết, nhất định là chết vì cái miệng của mình.
Lời vừa nói ra bốn phía đều yên tĩnh, người dám nói với một hoàng tử như vậy, toàn bộ La Thiên Tiên Vực sợ rằng không có mấy người, những người ở đây gần như đều chưa từng nghe qua. Cho nên sắc mặt bọn họ đều có chút thay đổi, khẩn trương nhìn Cơ Thánh.