Thí Thiên Đao

Chương 1861: Yến hội hoàng tộc (2)




Cơ Thanh Vũ gật gật đầu, nàng vẫn rất thích đứa cháu này. Không giống với Cơ Thánh, Cơ Khải mấy năm nay vẫn lén lén lút lút gặp nàng, tuy rằng mỗi lần chỉ là bồi nàng nói chuyện quá khứ, lặng lẽ mang cho nàng chút hoa quả hiếm lạ, nhưng đối với Chí Tôn mà nói thì đây đã là tình cảm lớn lao đáng quý rồi.

Cho nên thái độ của Cơ Thanh Vũ đối với Cơ Khải khác nhau so với đối với người khác, nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:

- Được, chúng ta đi qua đi.

Đoàn người bắt đầu đi tới tiền điện hành cung.

Tới tiền điện, bên này sớm đã chuẩn bị xong tất cả, đèn đuốc sáng trưng, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ được mời lên chủ bàn, đồng thời Cơ Khải cũng muốn mang Sở Mặc tới nơi chủ bàn, nhưng lại bị Sở Mặc dịu dàng từ chối khéo.

Bởi vì ở đây có rất nhiều người có bối phận cao, những người đó có lẽ sẽ bởi vì nguyên nhân gì đó mà liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng Sở Mặc lại không nghĩ làm cho người ta cảm thấy mình cậy sủng mà kiêu.

Những người đó hiện giờ đối với hắn khách khí cũng bởi vì cha mẹ hắn, mà không phải là bởi vì bản thân hắn hùng mạnh.

Chứ đừng nói chi tới việc, sâu trong nội tâm Sở Mặc cũng không thật sự xem mình là con cháu hoàng tộc!

Bởi vì hắn họ Sở.

Sau đó Sở Mặc được an bày tại một cái bàn gần bàn chủ, Khương Thái Nguyệt cũng chủ động ngồi ở đây, ngồi cùng bàn với hắn khiến ánh mắt không ít người lóe lên, có chút nghi ngờ nhìn hai người.

Cũng không trách được người khác nghi ngờ, Khương Thái Nguyệt xưa nay cao quý lạnh lùng diễm lệ, thái độ đối với các con cháu hoàng tộc khác cũng chưa từng thân thiết như vậy. Giữa con cháu hoàng tộc La Thiên không phải là không có ai coi trọng vị công chúa Khương gia này, nhưng căn bản không ai có thể lọt vào mắt xanh của nàng.

Hiện giờ lại cười nói tự nhiên với Sở Mặc, nhìn qua hết sức thân mật, không thể không khiến một số người cảm thấy giật mình, thậm chí còn có chút ghen tị.

Ngồi lên bàn này đều là con cháu trẻ tuổi cùng thế hệ của hoàng tộc, những người này cũng đều ở sân thí luyện, tuy nhiên xếp hạng cao nhất lại là Cơ tiểu Thiên Vương top 10 Địa bảng, là vị thiên kiêu tuổi trẻ trước kia từng khiêu chiến với Khương Thái Nguyệt. Người ngoài tự nhiên không biết thực tế đã xảy ra chuyện gì, đều tưởng Cơ tiểu Thiên Vương không biết tự lượng sức mình khiêu chiến Khương Thái Nguyệt. Trên thực tế lại là vì Cơ tiểu Thiên Vương nói chuyện có chút mạo phạm Khương Thái Nguyệt, bị Khương Thái Nguyệt nói khiêu chiến nàng, sau đó treo lên đánh một phen mới bỏ qua.

Cho nên khi Cơ tiểu Thiên Vương thấy Khương Thái Nguyệt ngồi cạnh Sở Mặc, thần sắc trở nên có chút xấu hổ, vẻ mặt không được tự nhiên.

Khương Thái Nguyệt nhìn hắn một cái, tùy tiện nói:

- Cơ Bình, chuyện đã qua thì cho qua đi, yên tâm, sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa.

Mọi người ở đây đều im lặng, trong lòng tự nhủ sao lại ngay thẳng như vậy?

Cơ tiểu Thiên Vương Cơ Bình lại dở khóc dở cười nói:

- Ta đây có cần cảm tạ Khương Nguyệt tỷ tỷ không?

Trong lòng lại yên lặng rơi lệ: rõ ràng là ngươi ức hiếp ta, nhưng bây giờ lại vẻ mặt rộng lượng nói về sau sẽ không đánh ta nữa, trên đời này còn có ai không nói đạo lý hơn ngươi cơ chứ?

- Không cần không cần, ta và Sở Mặc là huynh đệ, về sau mọi người là bạn tốt rồi!

Vẻ mặt Khương Thái Nguyệt hào sảng nói.

Mọi người lại một hồi im lặng.

Mọi người ở đây đều trẻ tuổi, đứng lên giao lưu cũng không có chướng ngại gì, rất nhanh đều quen biết nhau.

Nếu là trước kia, có lẽ bọn họ sẽ có chút khinh thường thân phận của Sở Mặc, nhưng lúc này lại không có người sát phong cảnh, ít nhất vào lúc này, tất cả con cháu hoàng tộc ở tiền điện này cũng không làm như vậy. Tất cả mọi người là người thông minh, trong lòng đều hiểu rõ khi nào nên nói và làm cái gì.

Tuy nhiên toàn bộ tiền điện to như vậy, ước chừng một nửa là trống không. Sở Mặc nhìn sáng, trên mấy chỗ này cũng đều đặt một cái bàn, phía trên cũng bày đầy món ăn quý và lạ, nhưng lại không biết sao không có người ngồi ở đó.

Thấy Sở Mặc nhìn về phía kia, Khương Thái Nguyệt như cười như không nói:

- Bên kia hẳn là một đám người có thân phận hơi xấu hổ, ta nghĩ bọn họ đại khái sẽ không tới!

Đang nói, từ trước cửa điện đột nhiên xuất hiện một đám người. Đám người kia cũng đều ăn mặc hoa lệ, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ đi vào chỗ trống kia.

Tuy nhiên, thời điểm đám người kia cách chỗ bàn trống một khoảng hơi xa, trên mặt rất nhiều người đều biến sắc.

Người phía sau còn đang liên tục không ngừng tiến vào, Sở Mặc nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc trong đám người kia, trong lòng ngẩn ra: Nàng làm sao lại tới nơi này?

Trân Trân kỳ thật cũng không muốn tới, nhưng lại bị Cơ Tuyết Phong buộc tới nơi này. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới địa vị của Sở Mặc trong hoàng tộc La Thiên lại xoay ngược lớn như vậy, càng không có nghĩ tới, hóa ra cho tới hôm nay người thật sự muốn đối phó Sở Mặc đều không phải là từ hoàng tộc nhất mạch con vợ cả!

Mà chính là dòng bên!

Nhưng thời điểm nàng biết việc này đã không còn cơ hội nói với Sở Mặc.

Hơn nữa sâu trong lòng Trân Trân cũng có chút sợ hãi, nàng sợ Sở Mặc lợi dụng thân phận hoàng tộc điên cuồng trả thù Ma tộc, bởi vì ân oán giữa đại vực Viêm Hoàng cùng Ma tộc rất sâu, nàng rất rõ điểm nàng. Mà nàng, nhược điểm duy nhất có thể ảnh hưởng tới Sở Mặc hiện giờ đã không còn tác dụng.

Nàng tuy rằng nằm mơ cũng muốn thoát ly Ma tộc, nhưng vẫn chưa muốn phá hủy Ma tộc.

Cho dù không tốt thì đó cũng là nhà của nàng!

Nàng hoàn toàn hiểu rõ, Cơ Tuyết Phong cười lạnh nói với nàng:

- Nếu Sở Mặc đổi đời, Ma tộc các ngươi sẽ bị tiêu diệt! Ngươi cũng chỉ có một con đường có thể đi, chính là thành thành thật thật đi theo ta!

Cơ Tuyết Phong tuy rằng không biết chuyện Trân Trân âm thầm liên hệ với Sở Mặc, nhưng lại biết đây không phải một nữ nhân an phận, quá thông minh, ý tưởng rất nhiều. Nhất định phải hoàn toàn trấn áp nàng mới có thể làm cho nàng một lòng theo hắn.

Lúc này một người đàn ông trung niên nhìn qua khoảng bốn mươi, một thân khí độ uy nghiêm rất mạnh, hờ hững quét qua mọi người trong điện, thản nhiên nói:

- Đây… là vị trí của chúng ta sao?