Thí Thiên Đao

Chương 1851: Hẹn đấu (1)




- Lâm Hắc, vừa nghe là biết dùng tên giả, tên thật của ngươi hẳn là Sở Mặc đúng không? Đồ giấu đầu lòi đuôi. Chắc Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ là cha mẹ ngươi chứ gì? Nếu không dám thừa nhận thì cứ tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi, trốn kỹ vào! Chớ để ta phát hiện ra tung tích của ngươi. Nếu ngươi là đàn ông, thì lăn ra đây đánh với ta một trận. Địa điểm chiến đấu mặc cho ngươi lựa chọn!

Thực chất Tử Đạo và Lưu Vân Phong đã biết về khiêu chiến do Chung Thánh phát ra, nhưng cả hai đều không nói với Sở Mặc.

Hiện giờ, tin tức bên ngoài đều do nhóm tùy tùng của hai người Tử Đạo và Lưu Vân Phong mang đến. Những tin tức khác không quan hệ trực tiếp đến Sở Mặc họ đều không giấu diếm chút nào, nhưng chuyện này, cả hai người đều lựa chọn không cho hắn biết.

Bởi bọn họ rõ ràng nhất Lâm Hắc chính là Sở Mặc. Tuy Sở Mặc có thể dùng một đao chém chết Thánh Nhân kia, nhưng sự suy yếu sau đó cũng khiến hai người hiểu được lão tam chẳng hề mạnh tới không thể lý giải. Nếu Chung Thánh đã biết Lâm Hắc từng chém chết Thánh Nhân còn dám khiêu chiến, chứng tỏ y đã chuẩn bị kỹ càng. Nói không chừng… Thánh Nhân Chung gia, thậm chí là Đại Thánh còn đang chỡ sẵn ở đó rồi!

Cho nên, dù thế nào cũng không thể để Sở Mặc đánh trận này với Chung Thánh được.

Nhưng lần này, không giấu được tin tức đó rồi.

Bởi vì ngay sau đó, Sở Mặc lại nhận được cảnh báo của vài người.

Người thứ nhất là Diệp Thanh.

Nàng dùng đá truyền âm nói tin tức này cho Sở Mặc, tuy rằng nàng chưa xác định công tử có phải là Sở Mặc không, nhưng nàng lại lo lắng nếu chẳng may công tử là Sở Mặc thật thì sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, khi đưa tin, nàng cực lực khuyên can Sở Mặc đừng chống lại Chung Thánh.

- Sư phụ nói với ta, Chung Thánh nhất định sẽ thiết lập mai phục bẫy chết ngươi. Bởi vì ngươi có thực lực giết chết Thánh Nhân. Sư phụ nói con người Chung Thánh rất âm hiểm. Bên này Diệp Thanh mới truyền tin tức tới, bên kia dao động thần niệm của Khương Thái Nguyệt cũng truyền tới rồi.

- Hóa ra ngươi là Sở Mặc ư? Chả trách…

Sở Mặc:

- …

- Ngươi không cần nói, nghe là được.

Khương Thái Nguyệt rất dứt khoát, không nói lề mề những câu vô nghĩa. Cho dù lão tổ đã cảnh cáo nàng, hơn nữa, Khương Thái Nguyệt cũng là một trong số những người đếm được trên đầu ngón tay dámkhẳng định chắc chắn Lâm Hắc là Sở Mặc, trừ Tử Đạo và Lưu Vân Phong ra. Nhưng nàng vẫn luôn nghĩ, phải giúp Sở Mặc một lần. Nàng vẫn luôn không ưa nhà họ Chung, nguyên nhân rất đơn giản, Chung gia từng muốn làm đám hỏi với Khương gia giống Tuyết gia. Mà người được tuyển bên kia, chính là Chung Thánh!

Tương tự với việc nam tử ưu tú được nhiều cô gái thích, nữ tử ưu tú, cũng hấp dẫn ánh mắt của vô số chàng trai.

Đương nhiên Khương Thái Nguyệt là một cô gái ưu tú rồi, có thể nói là thiên kiêu tuyệt thế trong đại vũ trụ La Thiên. Trong đá truyền âm, nàng nói với Sở Mặc:

- Ngươi không cần phủ nhận, ta biết ngươi là Sở Mặc. Hiện giờ việc ta muốn nói với ngươi là, ngàn vạn lần chớ đáp ứng lời khiêu chiến của Chung Thánh. Y nhất định sẽ gài bẫy ngươi!

- Ngươi cảm thấy, nếu ta là Sở Mặc… thì ta sẽ từ chối sao?

Sở Mặc hỏi.

Bên kia im lặng một chút, sau đó nói:

- Được rồi, ngươi tin ta không?

Sở Mặc nao nao, sau đó im lặng một chút. Bên kia Khương Thái Nguyệt nói:

- Nếu ngươi tin ta, thì hãy để cho ta sắp xếp địa điểm chiến đấu, ngươi thấy thế nào?

- Cho ta một lý do.

Sở Mặc truyền thần niệm tới.

Bên kia lại yên lặng một lúc, sau đó nói:

- Nếu ta nói, ta muốn trở thành huynh đệ với ngươi giống như Tử Đạo và Lưu Vân Phong, thì ngươi có tin không?

- Cái gì? Sở Mặc giật giật khóe miệng, vẻ mặt phong phú vô cùng:

- Ngươi muốn trở thành huynh đệ của ta? Ngươi?

- Sao nào? Con gái chẳng nhẽ không làm huynh đệ của ngươi được à?

Khương Thái Nguyệt trực tiếp bùng nổ:

- Hay là ngươi khinh thường phụ nữ?

- Không phải không phải, ta không có ý đó…

Khóe miệng Sở Mặc co giật kịch liệt, mà ngay cả Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong đang ở đằng xa xa cũng quẳng ánh mắt nghi ngờ về đây. Sở Mặc khoát tay với bọn họ, ra vẻ không có chuyện gì.

- Ngươi chính là có ý đó, Sở Mặc, ta là thật lòng, ta cho ngươi biết, ta chưa từng nói lời này với ai, ngươi là người đầu tiên!

Dao động thần niệm có chút căm tức của Khương Thái Nguyệt truyền tới.

Sở Mặc cười khổ đáp lại:

- Lý do này của ngươi nằm ngoài những gì ta tưởng tượng. Nhưng mà, ta tin ngươi.

- Cảm ơn. Khương Thái Nguyệt ở bên kia trả lời một câu, sau đó nói:

- Sau này khi ta bố trí xong sẽ liên hệ với ngươi. Nhưng ta chỉ có thể cam đoan cho ngươi một điều kiện công bằng, còn trận chiến giữa ngươi và y thì đều phải dựa vào bản thân ngươi hết. Sở Mặc gật gật đầu:

- Vậy là đủ rồi, cảm ơn.

Sau đó liền tắt đá truyền âm đi.

Lúc này, dao động thần niệm trên đá truyền âm lại tới, là của Trương Nhã Lộ. Cô gái cao quý trong trẻo lạnh lùng này, vẫn rõ ràng trước sau như một.

- Ta nên gọi ngươi là Lâm Hắc hay Sở Mặc?

- Tùy ngươi.

- Ồ, vậy gọi Sở Mặc đi, tốt nhất đừng đồng ý chiến đấu với Chung Thánh, tên kia rất nham hiểm, nhất định y sẽ gài bẫy ngươi.

- Ta phải chiến đấu. Hơn nữa, Khương Thái Nguyệt nói với ta sẽ giúp ta chuẩn bị nơi chiến đấu. Sở Mặc đáp lại.

Trương Nhã Lộ ở bên kia im lặng một hồi, rồi nói:

- Được, đến lúc đó cho ta biết địa điểm, ta đi xem cuộc chiến.

Dừng một chút, nàng lại nói thêm:

- Tuy rằng ta không thích Khương Thái Nguyệt lắm, nhưng nàng có thể tin được.

Nói xong, liền tắt đá truyền âm đi.

Sở Mặc nhìn Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong, sau đó liếc nhìn Lâm Thanh Tú và anh hói đang tu luyện đằng xa, cười cười:

- Ta nhất định phải đáp ứng khiêu chiến của Chung Thánh.

Nhìn hai huynh đệ đang muốn nói gì, Sở Mặc lắc đầu:

- Ta biết, ta có vô số lý do để không ứng chiến. Nhưng xét cho cùng, mọi lý do kia cùng hướng đến một điểm, đó là ta chưa đủ mạnh. Nếu ta đủ hùng mạnh, thì sao phải sợ hãi bất cứ khiêu chiến nào?

Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong đều bắt đầu im lặng. Họ biết lời Sở Mặc nói đều là sự thật, nếu Sở Mặc mạnh mẽ vô song như con khỉ kia, thì sao phải sợ bất cự khiêu chiến nào?

- Vừa rồi Khương Thái Nguyệt nói với ta, địa điểm chiến đấu do nàng sắp xếp. Sở Mặc cũng không nói ra lý do mà Khương Thái Nguyệt muốn giúp hắn, bởi vì hắn cảm thấy, đó là chuyện riêng tư của cá nhân Khương Thái Nguyệt, hắn không muốn lắm lời.

- Khương Thái Nguyệt? Quả thực nàng không hòa thuận với Chung gia cho lắm.