Rất nhanh, gã đã dẫn hai người Sở Mặc và Tử Đạo đi tới gần Hổ Dược Lĩnh.
Nhìn phía trước có một sơn lĩnh vắt ngang ở đó như một con mãnh hổ, Lưu Vân Phong nhìn thoáng qua Sở Mặc và Tử Đạo sau đó gật gật đầu, vội đi tới một nơi. Gã vô cùng quen thuộc với nơi này, đã từng vô số lần tới nơi này. Chỗ nào có khả năng đang giam giữ Lâm Thanh Tú, trong lòng của gã đều rõ.
Cảnh giới và thực lực của ba người đối với khắp cả Hạo Nguyệt Tông đều coi như cao nhất. Dưới sự cố ý ẩn núp, không ai có thể phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.
Nhưng mà càng đến gần chỗ mà Lưu Vân Phong muốn đi thì sự phòng ngự càng nghiêm ngặt. Ba người đều rõ ràng có thể cảm giác được có rất nhiều tu sĩ Chí Tôn ẩn núp ở trong bóng tối. Chỉ có điều đối với ba người bọn họ, mấy Chí Tôn đó không tạo thành bất cứ uy hiếp nào, cũng không có ai có thể phát hiện ra họ.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Lưu Vân Phong, ba người thần không biết quỷ không hay đi tới trước cửa một sơn động. Lại ở đây không ngờ gặp được một người.
Một người hói đầu.
Từ dáng vẻ thì tướng mạo người hói đầu béo lùn, đứng ở nơi tối om, nếu không dùng pháp lực thì còn tưởng là một cái vạc nước để ở đó nữa. Đầu bếp hói đầu?
Sở Mặc và Tử Đạo nhìn thoáng qua Lưu Vân Phong.
Đã thấy trên người Lưu Vân Phong bắt đầu run rẩy, rõ ràng có dấu hiệu muốn bùng nổ.
- Lão nhị, kiềm chế chút.
Tử Đạo truyền âm nhắc nhở.
Lưu Vân Phong âm thầm hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn tên hói đầu đứng nói chuyện phiếm với thủ vệ của sơn động.
- Đầu bếp hói đầu à, ta nói này, lúc ra cửa ngươi không thể mang một cái mặt nạ được hay sao? Ngươi cứ như vậy mà đi ra không phải cố ý muốn dọa người khác à?
Một tu sĩ cảnh giới Chí Tôn đỉnh tràn đầy ác ý mà nhạo báng.
Tu sĩ Chí Tôn đỉnh cười hì hì nói:
- Đầu bếp hói à, số ngươi thật tốt, sắp được ngủ cùng một cành hoa đẹp nhất của Hạo Nguyệt tông ta rồi.
- Ha ha, ha ha, tất cả đều là do tông chủ khai ân, thấy ta đáng thương nên ban cho ta một mỹ nhân tuyệt sắc làm vợ.
Tiếng nói của đầu bếp hói đầu nghe tràn đầy sự nịnh nọt. Sở Mặc và Tử Đạo có cảm giác cả người muốn nổi da gà.
Quá ti tiện!
Nghe tiếng nói thôi đã làm người ta cảm thấy người này chắc chắn rất đáng khinh.
- Biết là tông chủ khai ân là tốt rồi. Chỉ có điều ta nói này Hói đầu, giờ đang đêm hôm khuya khoắt, ngươi chạy tới đây làm gì? Lo vợ ngươi chịu ức hiếp hay sao? Yên tâm đi, chúng ta không có gan đi ức hiếp nàng ta đâu. Vừa rồi khi tu vi nàng ta chưa bị phong ấn tuy là đánh ngang tay với hai anh em chúng ta, nhưng nếu thật sự dồn hết sức thìchúng ta cũng không chịu nổi.
Người lúc trước trêu chọc tên hói đầu nên mang mặt nạ quỷ nói.
- Hả? À, tu vi của nàng ta không bị phong ấn à?
Đầu bếp hói đầu dường như rất kinh ngạc, cũng có chút uể oải.
- Đúng vậy đó, thế nào? Ngươi có ý kiến gì à?
Tên tu sĩ kia cười dâm đãng:
- Ta nói này Hói đầu, tâm tư của ngươi... thật không đơn thuần, không phải là ngươi muốn bây giờ gạo nấu thành cơm luôn chứ hả?
- Cái đó... ta không phải, không phải ta lo lắng cho nàng sao, khôngphải như các người nói đâu. Ha ha, nàng sắp là vợ ta rồi, sớm một ngày chậm một ngày ta nào có vội vã như vậy, đúng không? Hai vị bề trên, ngài xem, đây là chút tâm ý của Hói đầu tôi...
Đầu bếp hói đầu một bên nịnh nọt, một bên lấy ra một cái hộp đựng thức ăn trên người ra.
Hai tu sĩ kia còn tưởng rằng tên Hói đầu muốn lấy tài nguyên ra hối lộ họ, kết quả thấy tên hói đầu lấy ra một cái hộp đựng thức ăn thì đều ngây ngẩn cả người. Tu sĩ bảo tên hói đầu đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng nói:
- Hói đầu, ngươi cảm thấy hai anh em chúng ta... hai Chí Tôn đỉnh cao lại thiếu một bữa cơm à? Người kia cũng cười lạnh:
- Hói đầu, có phải ngươi cảm thấy có thể cưới được một cành hoa của Hạo Nguyệt tông thì bản thân ngươi đã trở nên cao quý hay không?
- Hắc... Hắc... Không có, nào dám chứ? Tình trạng của Hói đầu thế nào, trong lòng Hói đầu có thể không tính toán được sao? Hai vị bề trên, nhìn thật kỹ xem, trong hộp cơm kia... đựng cái gì?
Đầu bếp hói đầu vẫn là vẻ mặt nịnh nọt như cũ.
- Ha haha, ta ngược lại muốn xem xem có thể có cái gì?
Tu sĩ cười nhạo tên hói đầu xốc hộp đồ ăn lên, lập tức hơi giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Đồn Ngư một trăm ngàn năm? Hói đầu... ngươi điên rồi hả?
Tu sĩ kia vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Ta nói này Hói đầu, lá gan của ngươi cũng không nhỏ. Loại nguyên liệu nấu ăn chuyên cung cấp cho vị kia... ngươi cũng dám cắt xén?
- Hắc hắc, không liên quan, ta lấy hai con cũng không thiếu. Vị kia không phải mỗi ngày đều ăn. Ít đi hai con cũng không có việc gì.
Hói đầu nói.
- Ta nói này Hói đầu, ngươi được đấy chứ... chuyện như này bình thường ngươi làm không ít nhỉ? Tu sĩ cười nhạo tên Hói đầu như cười như không hỏi.
- Hắc... Hắc... Nào dám, nào dám chứ? Không phải... không phải là có việc cầu xin hai vị sao?
Tên hói đầu nói.
- Nói đi, chuyện gì?
Tu sĩ cười nhạo tên Hói đầu liếc xéo tên Hói.
- Ta muốn, ta muốn vào thăm nàng, đưa cho nàng... chút đồ ăn.
Tên Hói đầu xin lỗi:
- Tuy là ta xấu nhưng ta... Nhưng ta cũng muốn, cũng muốn nàngkhông nên phiền muộn vì ta.
- Ngươi thật đúng là có tâm, đi đi, đúng rồi, Hói đầu, ta cảnh cáo ông, đừng có động tâm tư không đúng đắn gì. Vị bà cô này chiến lực rất kinh khủng. Nếu không phải vì mạng sống của tên phản đồ Lưu Vân Phong thì chỉ e nàng ta đã sớm tự vận rồi. Cho nên, ngươi tự giải quyết cho tốt ấy.
Tên tu sĩ kia nói.
- Ta hiểu, ta hiểu, hắc... Hắc...
Tên hói đầu cười nịnh, vào sơn động. Bên này Lưu Vân Phong trừng mắt muốn nứt, muốn xông lên.
Lại bị Sở Mặc đè xuống, truyền âm nói với gã:
- Thực ra đồ bên trong hộp đồ ăn kia có kịch độc, đừng kích động thế!
Trước đó Sở Mặc cảm thấy tên đầu bếp Hói đầu rất kém cỏi, cảm thấy gã ta là một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Nhưng từ chuyện vừa rồi xảy ra, chuyện này chưa chắc đơn giản như họ vẫn nghĩ.