Lúc trước Hồ Tiếu bại trận căn bản không có nhắc đến bên cạnh “Lâm Hắc” có mấy ngườiBởi vì Hồ Tiếu cũng không thích! Y không hận bản thân bại trên tay Sở Mặc nhưng y hận Tuyết gia một chút nữa cài bẫy y gần chết. Thất bại tuy mất mặt nhưng còn có người bạn Tử Đạo bên cạnh Sở Mặc. Người ta không hạ sát.
Mất mặt vẫn còn hơn mất mạng!
Nhưng nếu không có Tử Đạo ở đó thì sao? Y sẽ có kết cục như thếnào? Đường đường là thiên kiêu trẻ tuổi thứ năm thiên bảng cứ như vậy mất tích. Thậm chí ngoài Tuyết gia ra đều không có ai biết y chết trong tay Sở Mặc! Tuyết gia sẽ nói ra sự việc này chăng? Mười phần thì có tám chín phần là không. Bởi vì nếu nói ra Tuyết gia cũng không có ích lợi gì mà ngược lại sẽ bị người Hổ gia oán hận.
Nghĩ đến kết quả này sao Hồ Tiếu hận Tuyết gia lại ít? Sao lại có thể nói ra nhiều thông tin của bọn họ được? Dù gì lúc đó Tuyết gia vì muốn tỏ ra hào phóng, đã nói qua rồi, bất kể thắng bại thì thu lao sẽ không thu hồi.
Tuyết Xuân Thu tức tối không hề nhẹ, dưới thân phận và cảnh giớicủa ông ta, đích thân giết một thiên kiêu chí tôn trẻ tuổi vốn dĩ đã là một chuyện không vẻ vang gì. Lời đồn linh tinh ra ông ta không cần để ý, ví dụ như sau này có người nói chuyện sống chết của Sở Mặc liên quan đến ông ta thì ông ta cũng hoàn toàn không để ý đến những cái này, không có chứng cứ, ai dám công khai sự việc này chứ?
Sở Mặc đã bị chết rồi, ai nói như vậy, người đó là đang ô miệt Tuyết gia! Là kẻ thù của Tuyết gia!
Dù sao Sở Mặc cũng không có tung tích, không biết tiểu tu sỹ từ đại vực nào ra, thiên kiêu như thế nào? Giết là giết. Có thể bên cạnh hắn có người, như vậy là sẽ khác rồi!
Một khi truyền ra ngoài đối với thanh danh của Tuyết gia sẽ là một vết nhơ không thể lau sạch.
Tuyết Vô Lệ bị đánh bại, bị thay thế treeb thiên bảng. Kết quả Tuyết gia có một thánh nhân ra mặt báo thù, sau đó bị người ta chính mắt nhìn thấy… Sức mạnh của lời đồn hoàn toàn không phải là một cấp bậc.
Mấu chốt chính là ba người này không ngờ có thể ở một nơi quỷ quái như cấm địa lá khô! Đây mới là chuyện khiến Tuyết Xuân Thu cảm thấy đau đầu, làm thế nào đây? Trong con ngươi Tuyết xuân thu lóe ra sát khí lạnh như băng.
Giết… Nhất định phải giết! Cả ba người này một người cũng không thể bỏ qua!
Tuyết Xuân Thu không phải là một người do dự thiếu quyết đoán. Một khi đã quyết tâm chuyện gì thì không quan tâm đến trước sau.
Cho nên ông ta trực tiếp xuất thủ!
Ầm! Đầu tiên là một tiếng nổ vang, một vầng sáng phòng ngự hình thành nổ tung trên người Tuyết Xuân Thu. Đây là nơi nào, trong lòng ông ta rất rõ ràng. Đồng thời lúc ra tay liền dùng đạo hạnh của thánh nhân phát ra sự phòng ngự mạnh mẽ.
Đồng thời ông ta lấy ra hai pháp khí, một cái giống như một vại nước được làm từ đồng thau. Trên mặt vại khắc rất nhiều loại chữ khắc thần bí không giống nhau. Trên mỗi loại chữ khắc đều phát ra sát khí cường đại.
Đây mới thực sự là vật đại đạo, vũ khí thánh nhân! Một vũ khí khác là một thanh quạt lông màu trắng, ông ta cầm trong tay phất nhẹ hướng về Sở Mặc ba người họ.
Lượng lớn khí độc trong giây lát bị thanh phạt lông trong tay Tuyết Xuân thu thổi bay sau đó hình thành một cơn gió lốc kinh khủng hướng về phế phương xa.
Thủ đoạn của thánh nhân, quỷ thần khó đoán, quả thực quá mạnh.
Sau đó, nếu như vậy có thể loại bỏ tất cả khí độc nơi này thì cấm địa lá khô không phải là một cấm địa rồi. Một vài thánh nhân bất kì cũng có thể đến hoàn toàn dẹp yên nơi này. Trên thực tế ngay tại thời điểm Tuyết Xuân thu quạt ra, tại chỗ khí độc mà bị thổi bay đi thoát ra càng nhiều độc khí. Hơn nữa những chất độc này giống như sinh mạng bình thường thổi mạnh mẽ hướng về phía Tuyết Xuân thu.
Lúc Tuyết Xuân thu ra tay Sở Mặc ba người đã thoát đi xa rồi. Đối diện với khí độc do quạt thổi đến, Tử Đạo sắc mặt nghiêm trọng lấy ra chiếc nghiên mực. Lưu Vân Phong cũng trực tiếp lấy ra pháp khí ảnh hưởng thời gian của y.
Ba người đều hiểu được, đối phương là muốn dùng độc khí này hạ độc bọn họ. Một vị thánh nhân nếu không phải ở nơi như thế này, một chưởng là có thể giết chết bọn họ. Cho dù bán Thánh như Tử Đạo đứng trước thánh nhân cũng căn bản không có năng lực phản công.
Sắc mặt Sở Mặc cũng rất nghiêm túc, đây là thánh nhân truy giết, có thể có một chút lỗi lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến vạn kiếp không trở lại.
Nhưng Sở Mặc cũng không đặc biệt lo lắng. Ở nơi này không là nơi mà một thánh nhân muốn làm gì thì làm!
Tuyết Xuân Thu gặp đối thủ thậm chí có hai loại thánh khí phòng ngự, ông ta khỏi âm thầm nhíu mày. Ông ta đã nhiều năm rồi không cóvào sân thí luyện, đối với những thiên kiêu trẻ tại sân thí luyện cũng không quen. Cho nên ông ta cũng không biết hai người bên cạnh Sở Mặc là ai. Nếu ông ta biết thân phận Tử Đạo và Lưu Vân Phong chắc chắn sẽ có chút kiêng dè. Nhưng hiện tại trong lòng ông ta bắt buộc tiêu diệt ba người họ trong này.
Lưu Vân Phong cũng lặng lẽ lấy ra hơn mười mấy khối ảnh âm thạch. Trong khoảnh khắc ba người họ trốn chạy liền ném rất nhiều phương vị. Tuyết Xuân thu nằm mơ cũng không nghĩ tới ba người chí tôn đối phó với một thánh nhân vẫn có loại suy nghĩ này.
Trong con ngươi ông ta lạnh như băng đồng thời không ngừng dùngthần thức thăm dò tình hình phía trước.
Cấm địa lá khô là nguy cơ lớn nhất. Nhưng trong thời gian ngắn ông ta không sợ cho nên dù khí độc tấn công, ông ta cũng không có động tác dư thừa. Trong mắt ông ta chỉ không ngừng tìm kiếm ba bóng hình trốn phương xa.
Tuy nói rằng nhờ khí nơi này ông ta không hoàn toàn có thể thăm dò ra, nhưng thân là nhất tôn thánh nhân đại năng ít nhiều vẫn có thể cảm nhận được chút. Ông ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nơi này. Cho dù là ôngta cũng không thể không cẩn thận.
Có thể ngẩng đầu nhìn, ba người chạy không có tổ chức gì, quả thực là dáng điệu chạy trối chết, đồng thời hai kiện thánh khí đang chìm chìm nổi nổi ngăn cản nguy cơ tại cấm địa lá khô.
- Ba tên chí tôn cảnh giới nhỏ nhắt đều không chú ý, chạy nửa ngày đều không có vấn đề, ta sợ cái gì?
Tuyết Xuân Thu nghĩ thầm trong lòng, ông ta trực tiếp bùng lên một bước hướng về phương hướng của Sở Mặc bọn họ đồng thời một chưởng của ông ta đã nâng cao lên trấn áp hướng về phía ba người. Trong giây lát!
Một cỗ phảng phất trong sâu thẳm linh hồn rung động truyền đến làm trong lòng y có vẻ sợ hãi.
Không tốt!
Tuyết Xuân Thu hét lớn một tiếng cả người nhanh lui về phía sau.