Thí Thiên Đao

Chương 1807: Đi theo lão Tam, ăn thịt uống canh! (1)




Hồ Tiếu vừa nói thậm chí không chào hỏi Lưu Vân Phong liền quay người đi. Y hiển nhiên cũng không cần miếng ảnh âm thạch chỗ Tử Đạo. Tuyết gia hại y thua thê thảm như vậy, y làm sao có thể đưa ra miếng ảnh âm thạch ra đây? Không phải sợ mất mặt, mà là không muốn để Tuyết gia bây giờ biết đến sức chiến đấu của Sở Mặc.

- Ta không đánh được, các ngươi tìm người khác đi.

Hồ Tiếu lấy truyền âm thạch ra, xốc lại tinh thần nói một câu xong rồi trực tiếp tắt miếng truyền âm thạch đi.

Sau đó y trốn xa, y cần bế quan! Một đao này đã đả kích y thật lớn, đã để lại bóng ma trong tâm đ*o của y.

Hồ Tiếu đi rồi, Tử Mặc và Lưu Vân Phong đứng bên trái và bên phải Sở Mặc đều có chút áy náy nhìn hắn.

Sở Mặc đầu đầy xám xịt nhìn hai người:

- Đại ca, nhị ca, hai người muốn làm gì?

- Làm gì, ngươi nói làm gì?

Lưu Vân Phong vẻ mặt bi thương.

- Lão Tam… dạy ta một chút đi, nhát đao đó làm sao chém ra vậy? Trình độ của ngươi làm cho người ta không có thể nói ra lời nào rồi… ở Luân Hồi Xuyên lần trước, nếu nhát đao này của ngươi chém xuống nhị ca sẽ chết ngay lúc đó rồi.

Tử Đạo cũng vẻ mặt cảm thán nhìn Sở Mặc:

- Ta nói lão Tam, ta chẳng qua cũng chỉ nói nói với Hồ Cười mà thôi, giúp ngươi thổi phồng chút, ai ngờ ngươi làm thật. Nhát đao này của ngươi…quả thực ta đến bây giờ vẫn chưa xem qua đao pháp tuyệt vời như vậy!

- Lúc ấy ta có cảm giác, lão Tam hướng về đó giống như là một gốc cây đại thụ che trời, bất kể phong cảnh có đẹp như thế nào y cũng sẽkhông có một chút dao động.

Lưu Vân Phong nói.

- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như vậy

Tử Đạo nhìn Sở Mặc nói:

- Ta nói lão Tam ngươi rốt cục ngươi có bao nhiêu loại đạo?

Sở Mặc cười gượng nói:

- Đó là đạo thụ tổ, các ngươi muốn học sao?

- Muốn

Hai người gật đầu nhanh như gà con mổ thóc. Lưu Vân Phong nói:

- Đừng giấu, nhanh chóng giảng đạo!

Tử Đạo:

- Đường đến cấm địa lá khô còn xa, nào nào nào chúng ta lên thuyền…

Vừ nói trực tiếp ném ra một con thuyền chiến.

- …

Sở Mặc đầu xám xịt lên chiếc thuyền. Sau đó ngay trên thuyền chiến nói về đạo thụ tổ cho hai người. Hai người sau khi nghe xong cả hai đều cảm thán, không thể tưởng tượng được Sở Mặc lại vẫn có thể có loại cơ duyên này. Đúng vậy theo bọn họ đây thuần túy là cơ duyên chứ không phải nguy hiểm.

Không trách được người con gái Khương Thái Nguyệt bái ngươi làm thầy phụ thuộc vào ngươi, hóa ra nàng là do ngươi dạy thành.

- Lưu Vân Phong nói.

Tử Đạo nói:

- Có thể nhận được lễ vật của mẹ, thật đáng hâm mộ.

Lưu Vân Phong cũng cảm động:

- Thật đó, ta ngay cả mẹ là ai cũng không biết.

Sở Mặc mắt nhìn hai huynh đệ:

- Mẹ của ta bây giờ vẫn còn đang chịu khổ, các ngươi đừng hâm mộ quá.

- Mẹ ngươi chính là mẹ của chúng ta, huynh đệ không nên lo lắng, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta trực tiếp đánh đến tận cửa rồi đón bà.

Trong mắt Tử Đạo hiện lên sắc vẻ kiên quyết.

- Chúng ta là huynh đệ mẹ của tự nhiên sẽ là mẹ của chúng ta. Chúng ta cố gắng nâng cao thực lực, có một ngày nhất định sẽ thành công!

Lưu Vân Phong nghiêm túc nói:

- Đến đây, ta nói cho các ngươi đạo của ta!

Cứ như vậy, ở tất cả trong suy nghĩ của Chí Tôn thành đạo, thuộc về những đạo bí mật của bản thân đều được nói thông thấu hết trên đường đi.

Lúc Tử Đạo và Lưu Vân Phong nói xong đạo của họ xong phát hiện Sở Mặc rất nhanh chóng có thể ngộ đạo. thu nạp tinh hoa đạo của hai người. Điều này khiến hai người họ hoàn toàn không nói được gì, nói ralà gặp phải một dị thai.

- Chúng ta đều bị xưng là yêu nghiệt, nhưng so với ngươi, chúng ta chỉ là đứa bé bình thường.

Tử Đạo vẻ mặt sầu não nói.

Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc:

- Đến đây, lão Tam, nói ra các đạo khác của ngươi, ta muốn trở nên mạnh hơn!

Tử Đạo liếc nhìn Lưu Vân Phong một cái:

- Thôi đi Lão nhị, ăn nhiều bội thực, ngươi cũng không phải lãoTam.

Lưu Vân Phong vẻ mặt lưu luyến:

- Ta chỉ nghĩ cũng không được sao?

Huynh đệ ba người mặc dù ở với nhau không lâu nhưng mới quen đã thân, tình nghĩa huynh đệ này cũng là như vậy, nhìn một mắt, giữ một đời!

Tiên vực La Thiên, Tuyết gia. Chủ trì Tuyết gia thông thường, là một gã Đại Thánh cảnh lão tổ.

Lão tổ này tên là Tuyết Hàn, thân hình gầy yếu, đạo cốt tiên phong, mặc một đạo bào cổ, gần như cả ngày bế quan, rất ít ra ngoài hỏi sự tình. Mặc dù nói rằng là lão tổ chủ trì gia tộc nhưng giống Tuyết gia một loại cổ tộc, phía dưới có vô số người quản lí, trừ phi đại sự sinh tử tồn vong trong gia tộc, nếu không vì vậy thì chuyện bình thường đều không phải do Hàn Tuyết Lão tổ quản lí.

Nhưng hôm nay, có người đích thân đến gặp Tuyết hàn lão tổ.

Đây là một tu sỹ Thánh Nhân, nhìn rất trẻ tuổi, nhìn từ tướng mạo, ythậm chí không quá ba mươi lăm tuổi. Nhưng nhìn trong đôi mắt có thể cảm nhận được y cũng trải qua năm tháng bể dâu.

Y được gọi là Tuyết Xuân Thu. Địa vị của y ở Tuyết gia rất cao. Không chỉ là bởi vì y ít tuổi mà trở thành thánh nhân, mà là bởi vì y có hai người con rất ưu tú, trong đó có một người có thể nhận được sự che chở của vô của lão tổ tối cao.

Đúng vậy, hai đứa con của Tuyết Xuân Thu, một người là Tuyết Vô Tình, người kia là Tuyết Vô Lệ.

Hôm nay y tới gặp Tuyết Hàn lão tổ, mục đính chính cũng vì con traiy Tuyết Vô Lệ.

- Lão tổ, ta muốn đi sân thí luyện một chuyến.

Tuyết Xuân Thu vẻ mặt cung kính nói.

- Làm cái gì?

Tuyết Hàn thản nhiên nói một câu.

- Giết người.

Tuyết Xuân Thu đáp.

- Hả? Đuôi lông mày Tuyết Hàn nhướng lên, mở mắt ra nhìn Tuyết Xuân Thu. Ông ta không hỏi lí do tại sao, chỉ liếc nhìn rồi sau đó gật gật đầu:

- Đi đi.

- Đa ta lão tổ tác thành.

Tuyết Xuân Thu vẻ mặt cảm kích.

- Thực ra chịu chút thất bại, chưa chắc là chuyện xấu.

Tuyết Hàn lão tổ không nói nhiều, cũng là đối mặt với Tuyết Xuân Thu, chứ nếu đổi lại là người khác, dù là thánh nhân ông ta không chắc sẽ nói lời này.

- Ta hiểu rồi, cảm tạ lão tổ chỉ điểm.

Tuyết Xuân Thu nói.

- Được, đi thôi.

Tuyết Hàn nói. Ông ta đương nhiên không sợ Tuyết Xuân Thu sẽ mang rắc rối cho Tuyết gia. Y là một thánh nhân, quyết định đi giết người khẳng định một điều trước đó cũng đã tỉ mỉ điều tra thân phận bối cảnh của người kia rồi. Hơn nữa cần đích thân y đi giết đã nói lên Tuyết gia đã tìm người khác nhưng thất bại rồi!