- Tin tốt là có thể đám vô thượng tồn tại này đang vị phản phệ, nghỉ ngơi dưỡng sức do năm đó ra tay với lão đế vương hoàng tộc. Có thể khẳng định, trong vòng trăm năm hoặc dài hơn, bọn họ không có khả năng xuất hiện trên thế gian.
Tử Đạo nói. Lưu Vân Phong tiếp lời:
- Nhưng còn Đại thánh đó. Vô thượng tồn tại nào mà không có vài hậu bối là Đại thánh chứ?
Tử Đạo ngẫm nghĩ một chút đột nhiên nói:
- Nói đến Đại thánh, ta biết một vị. Nếu có thể mời ông ta rời núi, tất cả Đại thánh khác trước mặt ông ta đều là cặn bã hết.
- Vô thượng tồn tại á?
Lưu Vân Phong hỏi.
Tử Đạo lắc đầu:
- Không, cũng là Đại thánh nhưng hiện giờ hình như đang bị trấn áp.
- …
Lưu Vân Phong đen mặt, nhìn Tử Đạo hỏi:
- Đùa à?
Tử Đạo thản nhiên nói:
- Ngươi có nghe chuyện về một con hầu tử chưa?
Lưu Vân Phong mờ mịt. Sở Mặc cũng nhớ tới hỏi:
- Có phải là con hầu tử bị Phật môn trấn áp không?
- Ngươi biết à?
Ánh mắt Tử Đạo sáng lên.
Sở Mặc lắc đầu:
- Ta biết rất ít, chỉ nghe người ta từng đề cập qua thôi.
- Thật hâm mộ ngươi. Chẳng những có thần thông của hai nhà Đạo, Phật mà còn có đạo riêng của mình. Ngươi không biết có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu? Tử Đạo cảm thán.
Sở Mặc cười khổ.
- Kinh nghiệm của ta đáng để vui thế à?
- Chúng ta chưa từng sống trong thế tục nhưng cảm giác thân nhân bị giết đúng là không tốt
Lưu Vân Phong thở dài:
- Khi nghe Tử Đạo huynh nói ta còn ghĩ huynh ấy bi thảm nhất. Giờ ngẫm lại mới thấy người thảm hại nhất là ngươi.
Sở Mặc vừa rồi gần như nói hết chuyện mình đã trải qua. Muốnthành huynh đệ phải thẳng thắn. Tuy ngay từ đầu khi Lưu Vân Phong nói muốn kết bái, Sở Mặc hơi không thích nhưng hiện tại, ba người càng nói càng thân cận.
Đây là một loại đồng cảm linh hồn. Sự hài hòa đồng điệu giữa những tâm hồn có tình cảm, có sự thấu hiểu. Hiện tại, ba người đã xem nhau là huynh đệ.
Tử Đạo nói:
- Ta biết con khỉ kia bị giam ở chỗ nào, ngay trong Thí luyện tràng thôi.
- Cái gì?
Sở Mặc và Lưu Vân Phong đều kohong tưởng được trong Thí luyện tràng lại trấn áp một Đại thánh.
- Năm đó con khỉ kia đại náo La Thiên Tiên Vực, suýt nữa lật tung hết cả lên. Đám vô thượng tồn tại khi đó đang có vấn đề nên không ai ra tay, chỉ tùy ý cho nó gây rối, giết chóc. Cuối cùng, một cao tăng Phật môn chuẩn bị hóa tổ cảnh đại Phật không nhịn được đã ra tay trấn áp nó. Đã nhiều năm qua, ta nghĩ ác khí trên người nó chắc cũng biến mất rồi. Tuy nhiên việc này rất khó nói. Nếu chẳng may nó vẫn bướng bỉnh, không chừng chúng ta phóng xuất nó nó lại dùng một gậy đập chết chúng ta luôn…- Ây, hay là thôi đi. Dù sao hiện tại chúng ta không cần nó hỗ trợ mà.
Lưu Vân Phong hơi sợ hãi.
Đối với ba người bọn họ, trêu vào một Đại thánh đỉnh cao chẳng khác nào tìm đường chết.
Sở Mặc cũng đăm chiêu:
- Nếu có thể phóng xuất có thể gây nhiễu loạn rồi…
Tử Đạo vui mừng:
- Đúng là ngươi hiểu ta.
- Nó ở chỗ nào vậy?
Sở Mặc hỏi.
- Một trong tam đại cấm địa.
Tử Đạo nói.
Lưu Vân Phong lo lắng nói:
- Hai người các ngươi…
Sở Mặc khoát tay:
- Ai tâm đi, không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Tử Đạo gật đầu:
- Đúng thế, không có gì phải lo.
Lưu Vân Phong nghĩ đến kẻ thù của hai người này, hết đường nói gì nữa, tự nhủ: kẻ thù của bọn họ đều đáng sợ hơn con khỉ kia. Chưa nói đến Sở Mặc, cừu gia của Tử Đạo cũng chắc chắn không phải chỉ có một vị thúc thúc…
- Cấm địa thì có hơi khó. Nhưng nếu nghiên cứu một chút cũng không phải không có cơ hội.
Sở Mặc nói. Tử Đạo gật đầu:
- Đúng thế, chúng ta kết bái đi. Chúng ta dựa theo tuổi hay theo tu vi đây? Nếu nói tuổi, năm nay ta một trăm bảy mươi sáu tuổi. Còn tu vi hiện tại ta cao nhất.
Tử Đạo nói xong nhìn hai người cười nhe răng.
Lưu Vân Phong bĩu môi:
- Năm nay ta một trăm ba lăm tuổi, còn tu vi là Chí tôn đỉnh cao, hẳn là đứng thứ hai.
Sở Mặc hơi hơi câm nín, nhìn hai người nói:
- Vậy còn sắp xếp gì nữa. Tử Đạo là đại ca, Vân Phong là nhị ca, ta là lão tam…
- Ngươi bao nhiêu tuổi thế?
Tử Đạo hỏi.
Lưu Vân Phong cũng tò mò. Hiển nhiên hai người đều để ý chuyện này.
Nghe Sở Mặc nói dường như hắn cũng không nhiều tuổi lắm. Dù có lắm phong ba, khúc chiết nhưng hai người cảm giác tuổi của Sở Mặc không lớn. Sở Mặc nhìn thoáng qua hai người hỏi:
- Muốn nghe thật à?
- Nói đi, dù sao cũng bị ngươi hù chết một lần rồi.
Lưu Vân Phong mặt không biểu tình nói.
- À… cụ thể thì ta không nhớ rõ lắm, hẳn là không đến sáu mươi đi. Tuổi của ta ở thế tục có thể làm ông được rồi đấy…
- Lão nhị, ta muốn đánh hắn.
Tử Đạo vẻ mặt sống không bằng chết, cắt đứt lời Sở Mặc.
- Lão đại, ta cũng muốn đánh.
Lưu Vân Phong cũng có vẻ mặt tương tự.
Hai cao thủ của Thiên bảng trong Thí luyện tràng, cũng là hai thiên tài cao nhất triệt để bị kích thích. Chưa bao giờ bọn họ hoài nghi thiên phú của mình. Vài triệu người mới có người có thể ở cảnh giới này ở tuổi bọn họ.
Cho tới nay, họ tiếp xúc với các cao thủ khác ở Thiên bảng như Chung Thánh đứng thứ hai, Vô Phi thứ ba, Đỗ Xuyên thứ ta, đều trên dưới hai trăm tuổi. Bọn họ tu đạo đã hơn hai trăm năm. Hồ Tiếu đứng thứ năm ở Thiên bảng nghe nói cũng là một người trẻ nhưng cũng hơn một trăm tuổi rồi. Trương Nhã Lộ đứng thứ sáu cũng hơn một trăm tuổi.
Toàn bộ Thí luyện tràng, các Chí tôn trẻ tuổi thành đạo đều là các thiên tài, nhưng nhỏ tuổi nhất cũng phải một trăm.
Có thể thành đạo ở trăm tuổi cũng rất kinh hãi, dù có là thiên kiêu cao nhất, tốt nhất trong đám người cũng khó mà làm được. Thế mà cái vị trước mắt này còn chưa tới sáu mươi tuổi đã thành đạo rồi.
Hơn nữa, hắn lại lớn lên ở Viêm Hoàng Đại Vực, trung gian cònđánh với Ma tộc mấy chục năm. Nếu hắn sinh ở đại vực khác hay La Thiên Tiên Vực, từ nhỏ đã có nhiều tài nguyên cung ứng thì không biết còn thế nào.
Có khi thành Thánh rồi cũng nên. Ai cũng không nói chắc được.
Dù sao hiện tại cả hai đều không nghi ngờ, trước một trăm tuổi, Sở Mặc sẽ thành Thánh.
Sau đó, ba người dùng thời gian còn lại quỳ trên mặt đất, kết bái làm huynh đệ. Bọn họ không dám bày lư hương, chiêu cáo chuyện này với thiên hạ vì như thế nhóm vô thượng tồn tại sẽ biết. Mà ba người cũng nghĩ chuyện này không cần thiết phải thông báo.
Một đời người, hai huynh đệ, chỉ cần trong lòng bọn họ có ý niệm này là đủ rồi.