Sở Mặc cười cười:
- Ngươi thấy kẻ thù của Tử Đạo huynh lợi hại không? Lưu Vân Phong gật đầu nói:
- Đại thánh đỉnh cao thì phải lợi hại rồi.
- Kẻ thủ của ta là một đống vô thượng tồn tại đó.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Các ngươi xác định muốn nghe chuyện của ta, còn muốn làm huynh đệ với ta chứ?
Lưu Vân Phong và Tử Đạo không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ đương nhiên có thể phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả. Cả hai khiếp sợ nhìn Sở Mặc, trầm một một chút rồi đồng thanh nói:
- Muốn chứ.
- …
Sở Mặc đen mặt hỏi lại:
- Thật à?
Tử Đạo cười cười nói:
- Chắc ngươi nghĩ chúng ta điên rồi phải không vì dù thế nào, trêu vào một vô thượng tồn tại đã là chẳng khác nào treo mạng mình trên lưỡi kiếm, không biết khi nào thì bị chém một phát, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của người ta. Đây lại còn một đống… ha ha, ngươi có thể sống đến bây giờ, đúng là kỳ tích đó.
- Đúng thế, chắc Lâm Hắc là tên giả, mà gương mặt này, chỉ sợcũng là giả rồi. Tất cả thân phận của ngươi hiện tại đều là giả.
Lưu Vân Phong nhìn Sở Mặc nói:
- Ngay cả thanh Hàn Nguyệt đao kia cũng không phải vũ khí vốn có của ngươi.
- …
Sở Mặc giật mình, không nghĩ hai người này thông minh thế.
Lưu Vân Phong nói:
- Nếu ngày đó ngươi dùng vũ khí của mình đỡ một chiêu của ta, nói không chừng ta sẽ bị thương…Tử Đạo nhìn Lưu Vân Phong hỏi:
- Khi đó hắn mới Chuẩn Chí tôn phải không?
Lưu Vân Phong gật đầu. Tử Đạo nhổ nước bọt:
- Ta nói huynh đệ, không biết ngươi trêu chọc cái gì mà phải che giấu thế…
Tử Đạo nói xong lại lấy ra một quyển trục cổ xưa, từ từ mở ra.
Sở Mặc và Lưu Vân Phong nhìn quyển trục, sợ ngay người vì nó có một loại khí huyền diệu rất khó giải thích, khiến người khác mê muội.
- Quyển trục này là di vật cha mẹ ta để lại, đồ tốt đấy. Tử Đạo vuốt ve quyển trục, phù văn trên đó nhảy múa trên đầu ngón tay của anh ta:
- Ta có thể tu luyện nhanh như vậy là nhờ nó đó. Cả đời ta cũng chưa chắc đã ngộ hết đạo trên nó. Nhưng đồng thời nó còn có khả năng phong tỏa nữa. Thú vị lắm đúng không. Ta nghe nói, nó có thể ngăn cách cả thần thức của vô thượng tồn tại đó. Nói cách khác, chuyện chúng ta nói hôm nay, không ai biết ngoại trừ ba người ở đây.
Tử Đạo nói xong, không để Sở Mặc và Lưu Vân Phong phản ứng, nháy mắt kích hoạt quyển trục.
Sau đó ba người đồng thời cảm nhận được một hơi thở kỳ lạ bao phủbọn họ, giống như ngăn cách bọn họ với thế giới ở Thí luyện tràng.
- Ngươi…
Khóe miệng Sở Mặc co quắp:
- Vì để nghe một bí mật mà cái giá này… cũng hơi cao đó.
- Ta muốn làm huynh đệ với ngươi.
Tử Đạo chăm chú nhìn Sở Mặc nói.
Lưu Vân Phong cũng trịnh trọng gật đầu.
Sở Mặc nói:
- Chẳng lẽ trên người ta có khí tức của vương giả nên các ngươi vừa thấy ta đã thấy thân thiết rồi à?
Sở Mặc vốn muốn đùa một chút, lại không nghĩ Tử Đạo và Lưu Vân Phong gật đầu đồng ý.
Sở Mặc nhìn hai người, như kiểu các ngươi lừa ai đấy.
Tử Đạo nói:
- Đúng vậy. Ta cũng không biết diễn đạt thế nào. Ngươi nói ta thấy cũng đúng. Ta cảm giác không hẳn là khí tức vương giả mà là một loại niềm tin vô địch chân chính. Nó có sức lan tỏa ra những người xungquanh. Kẻ thù của ngươi sẽ coi ngươi là đại địch. Còn người coi trọng ngươi sẽ muốn ở bên cạnh ngươi. Thật ra không phải chỉ hai chúng ta, chính ngươi cũng không có cảm giác sao? Như Trương Nhã Lộ, nữ nhân độc lai độc vãng lại kiêu ngạo, thế mà có thể tự mình đến vì an nguy của ngươi. Dù chúng ta không biết nguyên nhân cụ thể là gì nhưng điều này đủ khiến người ta kinh ngạc. Còn Khương Thái Nguyệt nữa, nàng ta rất cao ngạo, tuy yêu mến người tài nhưng cá tính lại quá mạnh mẽ. Vì trốn tránh hôn sự với Tuyết Vô Tình mà không ngại trở mặt với người nhà, nhưng nàng ta lại đối xử với ngươi rất khác.
Lưu Vân Phong gật đầu đồng ý:
- Ngay cả Cơ Khải cũng thể hiện thiện ý, chứng tỏ ngươi khôngphải người bình thường.
Sở Mặc nghe bọn họ giải thích không khỏi đen mặt:
- Tốt xấu gì các ngươi cũng là thiên kiêu trẻ tuổi cao nhất của La Thiên vũ trụ, sao lại suy nghĩ thế chứ?
- Đối với nam nhân, nhiều khi chỉ một cái liếc mắt cũng đủ muốn làm huynh đệ rồi.
Tử Đạo nói.
Lưu Vân Phong thúc giục Sở Mặc:
- Mau nói chuyện của ngươi để làm chúng ta sợ đi. Tử Đạo gật đầu nói:
- Đúng thế, đời này mục tiêu lớn nhất của ta là xử lý lão già kia. Không thể tưởng được kẻ thù của ngươi còn khủng bố hơn của ta. Có một kẻ thù là Đại thánh đã khủng lắm rồi. Dù sao chỉ cần lão biết tâm tư của ta, ta sẽ phải chết. Đã thế thì có nhiều thêm vài kẻ thù khủng hơn cũng chẳng sao.
Lưu Vân Phong nói:
- Ta mặc dù không có kẻ thù đáng sợ nhưng cả đời này cũng không có nhiều ý nghĩa. Ta chưa tìm thấy cha mẹ của mình, nói không chừng đây có thể là một cơ duyên. Có kẻ thù lợi hại đồng nghĩa có thể nhắc nhở mình mọi lúc mọi nơi. Nên ngươi mau nói đi, dọa cho chúng tasợ khiếp vía. Ta lấy bản mạng Nguyên thần thề tuyệt đối không tiết lộ chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.
- Tử Đạo ta cũng lấy bản mạng Nguyên thần, lấy cha mẹ đã chết đi của ta để thề, tuyệt đối không lộ ra chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với huynh đệ.
Sở Mặc đen mặt, tự nhủ: các ngươi phát thề rồi thì không thể quay lại đâu.
- Nhanh lên, quyển trục này chỉ có thể dùng liên tục trong mộtcanh giờ thôi.
Tử Đạo thúc giục.
Nửa canh giờ sau, Tử Đạo và Lưu Vân Phong đều dại ra, khóe miệng co quắp, vẻ mặt khiếp sợ. Nếu người người nhìn thấy chắc chắc sẽ không tin đây là hai người này.
Lưu Vân Phong dùng sức nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận nhìn Sở Mặc, cười rất khó coi:
- Hiện tại ta đã biết vì sao khi chúng ta so thảm hại mặt ngươi không thay đổi tí nào rồi. Tử Đạo cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt chua xót:
- Ta vẫn nghĩ Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn là vì cha mẹ ngươi, hiện tại mới biết mình quá ngây thơ.
- Ta có nghe một chút về lời tiên đoán kia. Ta vẫn nghĩ nó để gạt người.
Lưu Vân Phong nói.
Tử Đạo cũng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế.
- Như vậy, từ nay về sau chúng ta không phải chỉ phải đối mặt vớimột đám người La Thiên hoàng tộc mà còn phải đề phòng đám vô thượng tồn tại à?
Vẻ mặt Lưu Vân Phong cứng ngắc, anh ta rất muốn cười nhưng không cười được. Chỉ khi chân chính bị kéo vào mới cảm giác được áp lực lớn lao này.