Răng rắc! Rốt cục trong nháy mắt khi mây thiên kiếp đã ngưng tụ xong, một cột sét từ trên trời giáng xuống bổ về phía Sở Mặc.
Cột sét này, đã hoàn toàn thuần túy một màu đen!
Đen như mực!
Sát khí ẩn chứa trong tia sét đã đặc tới tột đỉnh.
Chỉ sợ dù là một ngôi sao thật lớn cũng bị sét đánh vỡ tan, không chừa lại cặn. Sở Mặc dùng đạo của chính mình, lấy cứng chọi cứng với cột sét kia, sau đó, thân hình của hắn không ngừng bay hướng lên bầu trời. Đã tiếp cận rất gần với quầng mây thiên kiếp kia rồi!
Răng rắc!
Lại một cột sét giáng xuống!
Bổ một cách chuẩn xác lên người Sở Mặc, truyền từ đỉnh đầu vào thẳng trong cơ thể hắn. Mục tiêu chính là nguyên thần thứ hai!
Trên người nguyên thần thứ hai trong thiên linh cái* mặc một bộchiến giáp được ngưng kết từ tinh khí, chiến giáp này chắc chắn vô cùng. Ánh sáng loang loáng đủ mọi màu sắc. Nhưng dưới đòn sấm sét kia, áo giáp nhanh chóng tiêu tan! Nguyên thần thứ hai bị sét đánh cho trực tiếp bị nứt toác.
* Thiên linh cái: hộp sọ đỉnh đầu.
Sở Mặc hộc một ngụm máu, trạng thái tinh thần lập tức rơi vào uể oải cực độ. Nguyên thần bị thương nặng mà tinh thần còn có thể tốt mới là gặp quỷ.
Nhưng thân hình của Sở Mặc cũng không dừng lại, trực tiếp lao vào giữa đám mây kia. Hành động này của hắn chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, hai cột sét đen xì như mực mang theo sát khí vô tận hung hăng bổ về hướng Sở Mặc.
Bên trong mây thiên kiếp có thể che chắn hết thảy này, Sở Mặc trực tiếp tế Hỗn Độn Hồng Lô ra, chân đạp Thương Khung Thần Giám, tay cầm Thí Thiên.
K…e…n.. g!
Một cột sét trực tiếp bổ lên Hỗn Độn Hồng Lô, phát ra một tiếng nổ vang như chuông đồng. Trong Hỗn Độn Hồng Lô nháy mắt bùng phát luồng khí kinh hồn, vậy mà trực tiếp nuốt chửng cột sét nọ, sau đó bắt đầu luyện hóa!
Đồng thời, Hỗn Độn Hồng Lô cũng rủ hàng tỉ sợi khí hỗn độn xuống, hoàn toàn bao phủ hết thân thể Sở Mặc.
Bảy viên trăng máu bên trên Thương Khung Thần Giám cũng bộc phát ra ánh sáng chói lòa, bảo vệ quanh thân Sở Mặc.
Lúc này, trong ánh mắt Sở Mặc đang diễn giải quá trình khai thiên lập địa của hai đại thế giới! Một đại thế giới kia tuy trông có vẻ hoang vu, nhưng lại xuất hiện sức sống vô tận. Mà thế giới này cũng chẳng khác gì thế giới trong đạo của Sở Mặc.
Một đao của Sở Mặc lại chém tiếp về một cột sét khác.
Hết thảy quá trình tuy nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế lại diễn ra cực nhanh, tốc độ sét đánh nhanh đến khó tin. Tốc độ mà Sở Mặc chém đao, cũng nhanh tới tột đỉnh.
Hai bên hung hăng nhào vào nhau. Thí Thiên như một con thú lớn dữ tợn, ngoác chiếc mồm rộng trực tiếp cắn mất một tảng sét lớn!
Sau đó, trên thân đao màu máu yêu dị càng thêm tỏa sáng!
Vốn dĩ cả ba món pháp khí này chẳng món nào được bình thường. Tất cả đều yêu tà tới mức khiến cho lòng người run sợ.
Thậm chí đến thiên kiếp Chí Tôn hoàn toàn khác biệt với quá trình độ kiếp của các Chí Tôn khác, nay đối mặt với ba món pháp khí khủng bố này cũng có cảm giác đành chịu bó tay. Rốt cuộc Sở Mặc có thể thở phào một hơi, bắt đầu toàn tâm toàn ý đối phó với thiên kiếp đang diễn ra trong đạo đài của mình.
Nếu vượt qua thiên kiếp kia, hắn sẽ nắm giữ được một loại đạo hoàn toàn mới!
Mỗi một loại đạo đều là một công pháp mạnh mẽ tới cực hạn. Mà công pháp này, chỉ thuộc về bản thân người ngộ đạo.
Bổ củi thành đạo, đạo của tổ thụ, hoa mai kiếm đạo, đại đạo phong thủy, đạo của trận pháp, hiện giờ số đạo mà Sở Mặc nắm trong tay đã lên tới hơn bốn mươi loại! Trong số đó, bổ củi thành đạo là mạnh nhất, đại đạo phong thủy theo sát phía sau, đạo tổ thụ Sở Mặc vẫn còn đang đi cảm nhận, nhưng đạo tổ thụ lại liên quan đến phân thân và cướp đoạt nhiều hơn, ít khi dùng trong chiến đấu.
Về phương diện chiến đấu, chẻ củi đang là đạo mạnh nhất hiện nay, không có đối thủ.
Nếu Sở Mặc có thể ngộ đạo sấm sét thành công, như vậy thì ngón nghề tấn công của hắn sẽ lại tăng thêm một loại.
Chỉ có điều quá trình này quá gian khổ rồi!
Cho dù thân thể Sở Mặc là loại tố chất tổ cảnh, cho dù hắn có thiên phú tuyệt hảo, nhưng muốn lĩnh ngộ loại đạo sấm sét này cũng cần trả giá rất nhiều. Bởi vì trước hắn, chưa từng có tu sĩ nào mới ở cảnh giới Chí Tôn đã dám đi chạm vào loại đạo hủy diệt như sấm sét.
Vốn dĩ chẳng có bất cứ kinh nghiệm nào hữu ích để tham khảo, hết thảy, hắn phải dựa vào chính mình.
Tựa như Sở Mặc đã từng chính miệng nói, nếu không có đường, thì tự mở đường mà đi, nếu gặp vách núi hết đường, thì bay qua! Dù sao, bất luận thế nào, cũng đừng nên dừng lại!
Dừng lại trên con đường tu hành đồng nghĩa với việc lùi về phía sau. Lùi về phía sau chính là bình thường.
Không phải chỉ cần có thiên phú tốt hơn người khác liền được gọi là thiên tài. Bọn họ còn cần trả giá sự cố gắng mà người thường khó lòng tưởng tượng ra nổi!
Cuối cùng mới tạo nên một thiên kiêu tuyệt thế chân chính.
Không ai mãi mãi ở bên cạnh mình trên con đường này, cô độc, sợhãi, bất lực luôn tràn ngập. Thậm chí có đôi lúc còn cảm thấy tuyệt vọng!
Nếu không có năng lực chịu đựng nhất định, thì cũng đừng bước chân lên con đường tu luyện.
Bên ngoài thân thể Sở Mặc không ngừng xuất hiện các vết nứt nẻ, nhìn thấy rợn người, cứ như một món đồ sứ vỡ rồi lại được gắn lại với nhau!
Hắn dùng pháp lực tối cao chữa trị. Phục hồi, lại nứt nẻ, lại phục hồi, rồi lại nứt nẻ! Như là một quá trình lột xác dài dòng.
Trong quá trình này, Sở Mặc không ngừng hộc máu. Loại đau đớn đó người thường khó lòng hình dung nổi. Đổi lại là các Chuẩn Chí Tôn khác trải qua một lần như vậy sợ rằng đã sớm gục ngã rồi.
Dù là một Chí Tôn, cũng khó lòng chịu đựng được dạng độ kiếp này của hắn.
Thiên kiếp trong đạo đài không ngừng nổ vang, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng dưới sự trấn áp của Sở Mặc thì vẫn chưa kịp gây nên thương tích gì. Trên đạo đài, dấu ấn sấm sét kiacùng càng thêm rực rỡ, tràn ngập một sức sống khác thường.
Bởi vì bản thân sấm sét đã là sự hủy diệt, tràn ngập sức mạnh mang tính hủy diệt. Nhưng bản thân đạo hạnh của Sở Mặc, cũng là sức sống dồi dào vô tận.
Giống như một đại vũ trụ vừa được diễn giải từ khi hình thành vậy, sức sống này không có bất cứ lực lượng hủy diệt hay tử vong nào ngăn trở được. Sức sống trong thân thể Sở Mặc vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức đủ để trấn áp đạo sấm sét.
Nhưng hai bên nhất định phải dung hòa được với nhau. Cho nên mớixuất hiện kết quả thoạt nhìn quái gở nhưng lại hết sức bình thường như vậy.