- Ba bảng Thiên Địa Nhân, chỉ ghi chép những tu sĩ có ở trong này thôi. Nói cách khác, cho dù cậu đứng đầu Thiên bảng nhưng nếu cậu rời khỏi Sân Thí Luyện, tên của cậu sẽ biến mất. Cho dù lần sau cậu có đi vào cũng cần thông qua chiến đấu mới có thể một lần nữa leo lên.
Ông chủ nhà trọ nói.
- Nhân bảng 3000, vậy ngài là người trên bảng sao?
Sở Mặc hỏi.
Theo hắn, ông chủ nhà trọ này đường đường là tu sĩ cảnh giới Chí Tôn, ít nhất cũng được ở trên Nhân bảng nhỉ?
Ông chủ nhà trọ mặt già đỏ lên, lắc lắc đầu nói:
- Nhân bảng? Nghĩ gì thế, bảng đó dễ leo lên như vậy sao? Trong toàn bộ Sân Thí Luyện vẫn luôn có trên mười vạn tu sĩ, cảnh giới Chí Tôn vô số kể, cảnh giới Chuẩn Chí Tôn tuy rằng không coi là nhiều, nhưng cũng không ít. Càng nhiều là đại năng cảnh giới Chuẩn Thánh...! Ai có thể tranh dành vị trí danh sách trên bảng với họ chứ? Sở Mặc cạn lời:
- Ông nói bên trong Sân Thí Luyện, số lượng Chuẩn Chí Tôn cũng không nhiều?
- Đương nhiên không nhiều rồi! Cảnh giới này, sau khi đi vào gần như đều chịu chết! Hoặc là an phận ở trong thành làm tiểu nhị!
Ông chủ nhà trọ thốt ra, nói xong mới nhớ tới trước mặt có một Chuẩn Chí Tôn đang đứng thì hơi áy náy nói:
- Ta không phải nói cậu, ta nói đa số người. Cậu so với bọn họ chắc chắn là không giống...
... Sở Mặc cũng cạn lời, trong lòng tự nhủ ông xem ta là gì chứ? Ta không giống với họ? Khen chả có tí thành ý nào!
Nhưng Sở Mặc cũng không quá để ý. Bây giờ hắn đang cảm thấy may mắn vì mình đã để Diệp Thanh ở lại bên cạnh Khương Thái Nguyệt. Điều này quả thực là tìm được một ngọn núi dựa lớn! Sở Mặc vui vẻ từ tận đáy lòng cho Diệp Thanh!
Cùng lúc đó, bên kia Khương Thái Nguyệt cũng đang làm công tác tư tưởng cho Diệp Thanh.
Thiêu kiêu xếp hạng thứ 10 trên Thiên bảng, giờ phút này đối mặtvới Diệp Thanh một mực yên lặng rơi lệ thì gấp đến độ xoay quanh. Nếu nữ nhân này không có thân thể Hỏa Phượng hiếm thấy, nàng chắc chắn đã sớm đánh chết nàng ấy bằng một cái tát rồi.
Một người tu hành, không ngờ lại có tính tình ủy mị như thế. Khóc sướt mướt, một chút cũng không tự nhiên, phóng khoáng, quả thực là một người hiếm thấy!
Khương Thái Nguyệt rất muốn hỏi cô gái này: Rốt cuộc cô thế nào mà sống được tới ngày nay? Chẳng nhẽ trước nó vẫn là công tử kia của cô che chở cho cô sao? Nhưng nhìn qua thì không giống lắm. Khương Thái Nguyệt nhìn thì táo bạo, nhưng trên thực tế, tâm tư của nàng cũng tương đối tinh tế. Từ việc trao đổi giữa Sở Mặc và Diệp Thanh thì có thể cảm giác được quan hệ giữa hai người có chút huyền diệu. Không quá giống là quan hệ thị nữ và công tử.
Nhưng giữa hai người lại không có chút mờ ám nào, cố tình, Diệp Thanh còn vô cùng ỷ lại công tử của nàng.
Thật là làm cho người ta cảm thấy cạn lời.
- Ta nói này, cô đừng khóc nữa, giống như ta muốn hại cô khôngbằng. Cô có biết hay không, chỉ cần ta nói một câu, ta Khương Thái Nguyệt muốn nhận đồ đệ, trên đời này có bao nhiêu người xếp hàng quỳ chờ ta chọn lựa? Cô hiểu không?
Khương Thái Nguyệt nhìn Diệp Thanh thờ ơ, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Chúng ta nói chuyện được không? Ở bên cạnh ta tu hành cho tốt, sớm muộn gì cô cũng có thể trở về bên cạnh công tử nhà cô!
- Thật sao?
Cả đêm, Diệp Thanh rốt cục nói ra câu nói đầu tiên, trong con mắt đỏ lên vì khóc của nàng sáng lên ánh sáng hy vọng:
- Thật sự còn có thể trở lại bên cạnh hắn sao?...
Khương Thái Nguyệt đen mặt, trên gương mặt tinh xảo kia lúc này đen xì, trong lòng tự nhủ ta sẽ không bồi dưỡng đến bồi dưỡng đi, bồi dưỡng thành một đại năng cao nhất cho tên kia vui lòng đấy chứ? Điều đó quả thực...
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, người có thể chất Hỏa Phượng thật sự rất hiếm thấy! Nhiều năm như vậy, Khương Thái Nguyệt mới gặp được một người. Cho nên, cho dù như thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
- Thật!
Khương Thái Nguyệt nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu. Lúc này DiệpThanh vẫn không rõ hứa hẹn của Khương Thái Nguyệt giá trị bậc nào.
- Vậy, đến lúc đó ta đi đâu tìm hắn?
Diệp Thanh hỏi.
Khương Thái Nguyệt cảm giác trong bụng vô cùng đè nén, lại cố kiên trì chịu đựng tính tình nói:
- Đến lúc đó cô đã thần thông quảng đại rồi, phi thiên độn thổ không gì không làm được, tìm một người còn không dễ hay sao?
- Ah
Diệp Thanh hứng thú, hơi gật đầu, sau đó nói:
- Nghe nói nơi này rất nguy hiểm, ngươi có thể đồng thời bảo vệ hắn được không?
- ... Khương Thái Nguyệt có một cảm giác muốn lôi Sở Mặc ra đánh cho một trận đã đời, sau đó hỏi hắn một chút: Ngươi có phải cố tình hay không hả? Có phải ngươi biết rõ thị nữ của ngươi ngu trung không chịu nổi, sau sẽ xin ta che chở cho ngươi mới ra vẻ tự nhiên phóng khoáng rời đi đúng không?
Nhưng mà Khương Thái Nguyệt vẫn giữ được lý trí. Nàng đối với mọi việc có nhận thức phán đoán của chính mình. Nghĩ đến gương mặt bình tĩnh kia, nàng hiểu được người đó không phải nghĩ như vậy.
- Được, ta đồng ý với cô. Ta sẽ nói với bên ngoài, nhưng cô nhớ cho kỹ, ta cũng có kẻ thù, đến lúc đó nếu kẻ thù của ta vì thế mà hận lây sanghắn tìm hắn gây phiền toái thì cô đừng trách ta.
Khương Thái Nguyệt nói.
- Vậy... vậy hay là tạm thời thôi đi. Hắn gặp nguy hiểm, chúng ta đi giúp hắn là được rồi.
Diệp Thanh yếu ớt nói.
...
Khương Thái Nguyệt không nhịn được trợn mắt:
- Đồ đệ bảo bối à, cô thắng!
Diệp Thanh cũng cảm giác mình hơi quá phận, sau đó cúi đầu, đỏmặt nói:
- Công tử hắn, hắn đã cứu mạng của ta, đã cứu mạng rất nhiều người, hắn là người tốt.
- Người tốt... Được rồi.
Trong thế giới của Khương Thái Nguyệt không có người tốt và người xấu, chỉ có bằng hữu cùng kẻ thù. Tuy nhiên nàng đối với Sở Mặc cảm thấy hứng thú là thật. Trước đó nếu không phải tâm tư đều đặt trên người Diệp Thanh thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua Sở Mặc. Đó là một nhân tài, muốn tóm đến bên cạnh mình mới vui. Bây giờ cuối cùng miễn cưỡng giải quyết được Diệp Thanh, hứng thú của nàng với Sở Mặc cũng lần nữa dâng lên. Trong lòng tính toán lôi công tử của Diệp Thanh tới bên cạnh mình có thể có ảnh hưởng với Diệp Thanh hay không? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không làm như vậy. Nếu tên kia chết ở Sân Thí Luyện, Diệp Thanh nhiều nhất cũng chỉ đau khổ vài năm, nhưng sẽ toàn tâm toàn ý đi theo mình!
Đúng, chính là như vậy, ta sẽ không chủ động đi hại hắn, nhưng ta cũng sẽ không bảo vệ hắn!