Thí Thiên Đao

Chương 1732: Thụ tổ của Thiên Âm tự




Thụ tổ tiếp tục nói:

- Sau khi bần tăng ổn định ở đây, muốn truyền pháp, phát huy bản tính Phật môn phổ độ chúng sinh.

Sở Mặc gật đầu. Phật môn vẫn luôn giữ luận điệu này. Có người cho rằng bọn họ là một đám ăn no rỗi việc. Trên đời có nhiều người như thế, mỗi người một tâm tư, cực kỳ phức tạp làm sao có thể độ hóa hết được chứ? Hơn nữa mỗi người đều có cơ duyên có vận mệnh riêng, tự họ quyết định chứ ai mà độ được. Một số người tiêu cực cho rằng giáo lí Phật môn có vấn đề. Bỏ đao xuống đất, lập địa thành Phật ư? Một tên giết người tội ác ngập trời sao vứt đao đi có thể thành người tốt luôn được chứ?

Đương nhiên, đa số mọi người đều ủng hộ Phật môn. Lòng người vốn hướng thiện, theo đuổi những thứ tốt đẹp. Nếu có thể độ hóa người ác về con đường chính diện cũng coi như làm việc tích đức rồi.

Còn Sở Mặc thì nghĩ, có thể độ thì độ, không thể độ thì thôi. Tómlại, sâu trong thâm tâm, Sở Mặc tương đối đồng ý với tôn chỉ của Phật môn, ít nhất bọn họ còn không làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Thụ tổ cười khổ nói:

- Nhưng ta không nghĩ địa phương này lại thần bí như thế. Năm đó thượng cổ đại năng phong ấn nơi này cũng chưa chắc đã nhằm mục đích đơn giản như truyền thuyết vẫn nói. Hơn nữa, nơi này không có tí xíu tinh khí nào như giới tu hành. Với sinh linh như chúng ta, rời khỏi linh khí cơ bản khó mà sống sót. Năm đó, ta gần như dốc toàn bộ lực lượng để phá vỡ phong ấn chỗ này.

Thụ tổ nói xong lại nhìn Sở Mặc.

- Khi đó, bức tường ngăn cách khác hẳn bây giờ. Lực lượng phong ấn rất mạnh.

Sở Mặc gật đầu, hắn hiểu được ý của tổ thụ.

- Cho nên khi ta phát hiện chỗ này không thích hợp truyền pháp, ta đã không có khả năng rời đi. Hay nói cách khác, ta khó mà thoát chết. Cũng vì ta phá vỡ tường ngăn, khiến một số bộ phận bất mãn. Chỉ cần ta rời khỏi nơi này thì ta cũng không sống lâu được.

Diệp Thanh nghe mà chẳng hiểu gì. Sở Mặc lại có thể đoán được sóng gió ở La Thiên Tiên Vực năm đó. Chiến đấu đọ sức liên miên màtất cả đều do Vô thượng tồn tại khơi mào. Bọn họ sẽ không trực tiếp ra tay nhưng chỉ cần một pháp chỉ của họ cũng có thể dẫn đến một hồi đại chiến.

- Sau đó ta phát hiện tuy thế giới này bị phong ấn nhưng những người ở đây lại có rất nhiều tinh khí trong thân thể. Có lẽ thí chủ cũng phát hiện, người ở thế giới này không biết tu luyện thậm chí không hiểu tu hành là cái gì nhưng trong thân thể họ lại có lượng tinh khí lớn không thể tin nổi, tương đương với người có cảnh giới cao thâm.

Sở Mặc gật đầu. Đúng thế, hắn cũng thấy được người ở thôn Tiểu Hà, cả Diệp Thanh đều như vậy.

- Nói cách khác muốn sinh tồn ở thế giới này, muốn trở nên hùng mạnh, thoát khỏi đây thì nhất định phải… giết người.

Thụ tổ nhìn Sở Mặc và Diệp Thanh phía sau nói.

Diệp Thanh run lên, mặt tái nhợt. Đến hiện tại nàng vẫn không dám tin thụ thần sẽ làm như thế. Nhưng thấy thụ tổ đi ra từ thụ thần cũng nói như vậy, chuyện này tám chín phần mười đúng như Sở Mặc nói. Sao lại thế được chứ? Diệp Thanh đau lòng.

- Nhưng bần tăng là người từ Phật môn đi ra, được Phật tổ điểm hóa, sao bần tăng có thể làm chuyện như vậy được. Người trong Phật môn sẽ không làm bất cứ việc gì gây tổn thương cho người khác.

- Cũng phải là người của Phật môn mới thế.

Sở Mặc đột nhiên nói xen vào.

- Không sai.

Thụ tổ nhìn Sở Mặc còn nói rất nghiêm túc:

- Nên sau đó bần tăng lựa chọn viên tịch. Nhưng sai lầm lớn nhất của bần tăng chính là để lại mấy vạn hạt giống, trong đó có chứa chân linh của bần tăng.

Nói xong, thụ tổ chua xót.

- Dù là sinh linh nào đều muốn lưu lại chút gì đó của mình trên thế gian. Phật môn tứ đại giai không, tu vi bần tăng không đủ cao thâmkhông thể nhìn thấy nên mới gây ra cơ sự thế này.

- Ngươi nói, hiện giờ các thụ yêu ở thế giới này đều là hậu thế của ngươi á?

Sở Mặc hỏi.

- Nhìn từ phía nào đó có thể coi là như vậy. Nhưng bần tăng thật sự chỉ muốn lưu lại chút gì thôi. Không nghĩ tới bọn chúng sẽ làm như vậy.

Diệp Thanh không nhịn nổi nữa nói:

- Ngươi… ngươi nói bậy. Thụ thần đều là người tốt. Chúng nóchính là thần thủ hộ của thế giới này.

Thụ tổ nhìn Diệp Thanh thở dài:

- Nữ thí chủ không biết rồi, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu. Nếu không phải nhờ vị thí chủ đây chém giết thụ yêu này thì một chút chân linh của bần tăng cũng khó mà tỉnh lại. Ngươi có muốn biết thụ thần mà ngươi từng sùng bái làm gì không? Ta có thể cho ngươi xem.

Thụ tổ nói xong, trong hư không đột nhiên xuất hiện một màn ảnh. Đây là hình ảnh trong trí nhớ của nó. Mỗi gốc cây nhỏ cắm rễ tại lối vào một thôn, từng chút lớn lên. Ánh mắt của Diệp Thanh cũng dần thay đổi.

Vì đại thụ muốn sinh trưởng thì cần chất dinh dưỡng. Gốc đại thụ bắt đầu đánh chủ ý lên người trong thôn. Lần đầu nó ra tay là đối với một lão nhân vừa mới mất. Lão nhân kia không biết đã bao nhiêu tuổi, hẳn là chết già.

Đại thụ vụng trộm đem đám rễ của nó tiến vào mộ địa của lão nhân. Sau đó, thân thể của lão nhân trở nên khô quắt nhanh chóng. Cuối cùng, chỉ còn lại một lớp da bọc xương. Diệp Thanh thấy vậy ngã gục xuống đất, cảm giác suy sụp. Nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đây là sự thật.

Tuy nhiên sự việc còn chưa hết. Sau khi có được tinh khí, gần như trong một đêm, đại thụ trở nên cao lớn hơn, rất xinh đẹp. Mỗi người đi qua đều không nhịn được khen nó vài tiếng.

Cứ như vậy, sau mỗi năm, đại thụ đều đến hút hết tinh khí trên người các lão nhân đã chết.

Rốt cuộc có một ngày, nó trở thành một cây đại thụ, trở thành thụ thần, nó thấy hơi bất mãn. Vì người ở đây đều sống quá lâu. Muốn chờhọ sống hết thọ nguyên thì quá chậm. Nó không chờ được.

Thụ yêu có linh trí rất cao. Nó biết nếu nó hút hết tinh khí của nhiều người cùng lúc sẽ khiến họ bị khủng hoảng, trốn đi xa, có muốn tìm cũng khó. Nó không biết cụ thể thế nào là tát ao bắt cá nhưng nó hình dung được một chút rồi.

Nên nó nghĩ cách để những người này không hoài nghi nó, không sợ hãi bỏ trốn đồng thời nó vẫn có được nhiều năng lượng.

Nó lại nhằm vào đám trẻ con mới sinh ra. Dù mới sinh ra những con người ở thế giới này rất kỳ lạ, không cần tu luyện cũng có thọ nguyên khá dài. Vừa mới sinh đã có đầy tinh khí trong lục phủ ngũ tạng. Nên dùlà hài tử mới sinh cũng đủ thỏa mãn nhu cầu của thụ yêu.

Cứ thế, nó bắt đầu lén lút giết chóc. Mới đầu vẫn rất khắc chế. Một hai năm nó mới giết một đứa trẻ. Nhưng càng về sau nó càng không kiêng nể, càng quá phận. Cuối cùng, cứ ba đứa sinh ra nó sẽ giết một.