Thí Thiên Đao

Chương 1723: Thôn Tiểu Hà (1)




Nói xong đại hán dùng vẻ mặt cung kính nhìn gốc cổ thụ bên cạnh Sở Mặc.

Sở Mặc cười khổ nói:

- Đại ca hiểu lầm rồi, ta không có ác ý.

Đại hán cười lạnh một tiếng:

- Từng ngoại lai tới đều nói mình không có ác ý, mau cút đi, ta không muốn nghe ngươi dông dài.

Thái độ của đại hán rất ác liệt, nhưng kỳ quái là hắn cũng không có ý tiến lên phía trước, mà đứng ở trong thôn lạnh lùng nhìn Sở Mặc, còn mang theo một cỗ thù hận khắc cốt ghi tâm.

Sắc mặt Sở Mặc cứng đờ, đã rất nhiều năm không có người dùng thái độ ác liệt đối đãi với hắn. Ngẫm nghĩ Sở Mặc không khỏi cười khổ một cái, thầm nghĩ: Tâm tính con người thật kỳ quái, làm vua Thiên Giới lâu liền thật sự cảm thấy mình là vương gian của thế gian này.

Nghĩ thầm trong lòng, vẻ mặt Sở Mặc thành khẩn nói:

- Ta có thể không tiến vào thôn của các ngươi, nhưng có thể nói cho ta biết đây là đâu không?

Người đàn ông râu quai nón cau mày, nhìn Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Đây là thôn Tiểu Hà, được rồi, nói xong rồi, ngươi có thể đi.

Sở Mặc lập tức mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua người đàn ông râu quai nón, sau đó than nhẹ một tiếng:

- Được rồi, ta đi là được.

Không rõ địch ý của đại hán này từ đâu tới, có lẽ là từ trước tới giờ chịu quá nhiều thương tổn do người ngoại lai tới gây ra, dù sao hắn nhìn qua có khi còn cảnh giới hơn so với Sở Mặc rất nhiều lần, dường như sự nguy hiểm của sân thí luyện có khi còn hơn Đại Công Kê và Linh Vũ Vi nói.

Sở Mặc lắc đầu xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc này hắn đột nhiên nghe thấy trong thôn truyền tới một tiếng khóc thê lương:

- Ta không có!

Thanh âm này là của một cô gái, tràn ngập ủy khuất và sợ hãi.

Sau đó chính là một tiếng quát lạnh như băng:

- Tiện nhân! Thấy nam nhân liền không đi nổi đúng không? Lão tử hôm nay liền đánh chết cái thứ thối tha không biết xấu hổ như ngươi!

Ba~!

Thanh âm một bạt tai truyền tới, truyền vào trong tai của Sở Mặc.

Sở Mặc mạnh mẽ quay đầu lại, cau mày nhìn vào trong thôn, người đàn ông râu quai nón kia đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Các ngươi sao có thể đối đãi với một nữ nhân như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì nàng nhìn thấy ta sao?

Sở Mặc xoay người đi thẳng về phía đại hán.

Nữ nhân kia không hề có quan hệ với hắn, lớn lên cũng không đẹp, nhiều nhất cũng chỉ được xem là thánh tú. Nhưng nếu là bởi vì hắn mà chịu ức hiếp khổ sợ, trong lòng Sở Mặc nhất định vô cùng băn khoăn, hắn không nhìn nổi loại chuyện này.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

Người đàn ông râu quai nón mang vẻ mặt tức giận nhìn chăm chú Sở Mặc, thanh âm của hắn cũng trở nên linh hoạt và sắc bén. Sau đó hướng về phía cây cổ thụ ở cửa thôn cầu khẩn:

- Cây thần mau giúp ta giết hết loại ác ma ngoại lai này đi!

Ầm!

Một cỗ khí tức rất mạnh nháy mắt bạo phát từ trong gốc cổ thụ ra ngoài.

Sau đó có vô số lá cây trực tiếp rời khỏi cây cổ thụ, giống như mũi tên nhọn bắn về phía Sở Mặc.

Sở Mặc trực tiếp rút Hàn Nguyệt đao ra, trong chớp mắt múa tới kín bưng không có kẽ hở, chắn hết tất cả đám lá cây ở bên ngoài.

Những lá cây này tuy rằng vô cùng mềm mại, nhưng giờ phút này lại giống như tên, va chạm vào khiến cánh tay Sở Mặc cũng có chút run lên. Sở Mặc là cảnh giới gì? Nhục thể của hắn đã mạnh tới trình độ khó có thể tưởng tượng, cho dù là Chí Tôn cũng không có nhục thể mạnh mẽ như hắn.

Hắn có chút hoảng sợ nhìn gốc cổ thụ này, dưới chân là lá cây loạn xạ, tạo thành một tầng thật dày.

Trong con ngươi của Sở Mặc lóe ra hào quang lạnh như băng, nhìn gốc cổ thụ này;

- Có thể tu luyện tới cảnh giới này ở nơi như thế này đúng là không dễ, ta không muốn thương tổn ngươi, hy vọng ngươi hiểu điều này.

Nói xong Sở Mặc liền cầm Hàn Nguyệt đao xông vào trong thôn.

Dường như là bị động tĩnh bên ngoài hù dọa, trong thôn lập tức an tĩnh trở lại, chỉ có tiếng khóc thút thít của nữ nhân.

Gốc cổ thụ này lập tức an tĩnh lại, trên mặt người đàn ông râu quai nón lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng, hắn trực tiếp rút ra một dao găm dài hơn một thước bên hồng, hung tợn nói với Sở Mặc:

- Lăn… cút ra ngoài!

Sở Mặc đi tới trước mặt hắn vung Hàn Nguyệt đao lên!

Một cỗ sát khí lạnh tới cực điểm nháy mắt tràn ngập ra ngoài, một đạo ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bay qua đầu đại hán.

Người đàn ông rau quai nón trực tiếp bị dọa tới nhắm mắt lại, thân mình khẽ run rẩy.

Một mảng lớn tóc của hắn bị đao khí chém rụng.

Sở Mặc lạnh giọng nói:

- Ta không muốn thương tổn tới ngươi, cho nên mau tránh ra!

Thân mình người đàn ông rau quai nón liền đi tới bên cạnh.

Sở Mặc nhìn cũng không nhìn hắn một cái, lững thững đi vào trong thôn, đi chưa được mấy bước liền thấy một đám người vây quanh bên đường.

Thiếu phụ vừa bưng chậu gỗ hai má đỏ bừng ngã trên mặt đất, trong lòng còn ôm chậu gỗ kia, búi tóc hỗn độn, hai mắt sưng đỏ. Nhìn thấy hắn tới đây, thiếu phụ vội vàng cúi đầu không dám liếc mắt nhìn hắn.

Vây quanh thiếu phụ có mấy người đàn ông tráng niên, cũng có mấy lão phụ lớn tuổi.

Một lão phụ trong đó, tướng mạo ghe tởm, vẻ mặt điêu ngoa, mặc dù có chút sợ hãi Sở Mặc, nhưng thấy thiếu phụ cúi đầu vẫn không kìm nổi phun một bãi nước miếng tới trên người thiếu phụ, thanh âm chua ngoa mắng:

- Đồ đĩ nhỏ, trách không được sao lại lẳng lơ như thế, hóa ra là nhìn thấy tiểu cả anh tuấn sao?

Nói xong liền giơ chân lên muốn đá thiếu phụ này.

- Dừng tay!

Sở Mặc giận dữ, đá một cước về phía lão phụ này.

Nhưng vào lúc này dị biến lại nổi lên!

Lão phụ kia trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức linh hoạt, sắc bén, một cước vốn hướng về phía thiếu phụ trực tiếp nâng cao lên đá về phía Sở Mặc!

Lúc này mấy người bên kia.... cũng xuất thủ!

Một người duy nhất không nhúc nhích chính là thiếu phụ ngã trên mặt đất kia, nàng vẫn cúi đầu như cũ, ngồi ở chỗ ngươi thấp giọng khóc ròng.

Vài người đàn ông tráng kiện, còn có vài lão bà trên người đều mang theo một cỗ khí tức cường đại, có người rút ra vũ khí, có người dùng bàn tay không trực tiếp vây công về phía Sở Mặc.