Thí Thiên Đao

Chương 1657: Tiểu Hồng, ngươi ăn nói cho hẳn hoi (2)




- Sở Thanh…Ách, đó là tỷ tỷ của chúng ta, không tính.

Kỳ Tiêu Vũ chớp chớp mắt. nhìn Sở Mặc:

- Như thế chỉ còn lại 2 người thôi, Hồ Điệp Tiên Tử? ồ, Người ta chỉ tỏ ra chỉ đơn thuần là người tùy tùng của huynh, tuy trên danh nghĩa mà nói, hoàn toàn thuộc nhóm tùy tùng. Nhưng việc tùy tùng gả cho người khác, trước đây cũng không phải chưa có, hơn nữa, trong giới tu hành, đại đa số nữ tu đều không lấy đạo lữ… đó mới là lựa chọn chân chính!

Hai câu này của Kỳ Tiêu Vũ coi như nói ra bản chất, bởi vì trong mắt kẻ tu hành, tu hành mới là chuyện quan trọng nhất, có đạo lữ tất nhiên sẽ phải phân tâm, sẽ khó tránh khỏi tu hành bị chậm trễ, cho nên trong giới tu hành, rất nhiều nữ tu đều chọn lựa sẽ không gả cho ngườikhác.

Càng tu luyện lên cảnh giới cao, càng dễ chọn cô độc sống đến già.

Tựa như người nổi tiếng nhất Thiên giới, Phiêu Linh Nữ đế Mạnh Phương Hoa, cuộc hôn nhân ngắn ngủi năm đó, chỉ là vì nàng ta thực hiện lời hứa. Sau đó vẫn bảo vệ tấm thân trong trắng, rồi tự đo đi xa, cho đến khi cuối cùng, sống ba đời cho đến khi hóa đạo, cũng không có chọn đạo lữ.

Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Như thế cuối cùng còn có Nguyệt Khuynh Thành! Ánh mắt nhađầu kia nhìn ngươi như muốn rỏ nước, rõ ràng là muốn làm người phụ nữ của huynh.

Nói xong, nàng cười dài nhìn Sở Mặc, nào để ta đếm cho huynh:

- Lưu Vân, Y Y, Nhất Nương, Tinh Tuyết, Tần Thi, Đổng Ngữ, Nguyệt Khuynh Thành.

- Chỉ có thế thôi sao? Mới có bảy người, sao mà ít như thế. Trong đó, hai nàng Tần Thi và Đồng Ngữ còn có thể chọn tu hành, cả đời không lấy chồng. Ai nha, ca ca, ta phát hiện, ca ca bao lâu nay ưu tú như thế, mới có vài cô nương này một lòng một dạ đối với huynh? Bởi vì cho dù là Nhất Nương và Tinh Tuyết, tâm tư các nàng bây giờ đều dành cho Phiêu Diêu cung và tu hành rồi, bây giờ thật lòng muốn gả cho huynh chỉ còn có Lưu Vân, Y Y, còn có Nguyệt KhuynhThành cái cô tiểu nha đầu ngốc nghếch, mới có bốn. Này, này.. điều này cũng…

- Điều này cũng làm sao?

Sở Mặc liếc mắt, cũng không còn sức đi giải thích gì nữa với Kỳ Tiêu Vũ. Dù sao hắn cũng cảm thấy, lần này sau nàng khi khôi phục hoàn toàn, liền giống một người khác, thoạt nhìn đầu óc đều linh hoạt như là chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mà làm sao tự nhiên biến thành một người khoan dung độ lượng? Đây rõ ràng là quá không hợp lý!

Kỳ Tiêu Vũ lúc này ôn nhu nhìn Sở Mặc sau đó nhỏ nhẹ nói:

- Ca ca, có phải cảm thấy ta có chút lo chuyện không đâu không?

- Chuyện gả cho người khác đâu phải là chuyện không đâu.

Sở Mặc thở dài một tiếng:

- Chỉ cảm thấy như thế có chút ấm ức cho ngươi.

- Ta không có cảm thấy ấm ức. Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng dựa vào vai Sở Mặc nói:

- Huynh biết không? Cái cảm giác linh hồn bị áp chế trong một góc, thân thể đều không thuộc về chính mình, có biết bao gian nan. Cái cảm giác đó như sống không bằng chết, lý do ta còn kiên trì đến bây giờ chỉ duy nhất là vì chính huynh thôi. Cho nên lúc đó, ta liền quyết định nếu ta có thể hồi phục lại, ta sẽ không để ý gì hết, chỉ cần ca ca cần ta là ta đã mãn nguyện rồi! Việc của huynh chính là việc của ta, ca ca chau mày taliền không vui, ca ca cười, ta liền vui! Chỉ đơn giản như vậy.

Sở Mặc kéo Kỳ Tiêu Vũ về trước hạ giọng nói:

- Vất cả cho muội rồi

- Không vất vả, không vất vả, những chuyện đó đều là những chuyện quý giá nhất mà ta trải qua. Làm cho ta cảm ngộ được đạo hoàn toàn mới.

Kỳ Tiêu Vũ cười tủm tỉm, trên mặt không nhìn ra được nửa điểm đau thương và nỗi buồn:

- Ca ca là vương giả chân chính của thế gian, bên cạnh vương giả không có hồng nhan vây quanh thì còn gọi chi là vương giả? Ta cảmthấy vẫn còn ít, đợi khi về chúng ta đánh lên La Thiên Tiên Vực, cướp công chúa trong hoàng tộc của bọn họ đi?

Sở Mặc vội lấy tay che miệng Kỳ Tiêu Vũ:

- Bà cô, chớ có nói lung tung…

- Uhm, bây giờ thực lực còn thiếu. Hơn nữa, hoàng tộc bên đó, hình như đều là người nhà của ca ca. Bỏ đi, chúng ta đi cướp con gái nhà người khác. Con gái nhà nào cao quý chúng ta liền đi cướp nhà đó! Kỳ Tiêu Vũ nói như đinh đóng cột. Sở Mặc trợn trắng mắt, đột nhiên có loại cảm giác, tiểu nha đầu bên cạnh chính mình hình như còn trong tình trạng nhập ma chưa hoàn toàn thoát ly đi ra, trên đầu mọc một cái sừng, sau mọc ra một cái đuôi, đó là một ác ma chân chính.

Sau đó, hai người về đến Linh Đan thành, ở đây sau khi gọi Hư Độ và Nhuyệt Khuynh Thành cùng với Thanh Long ra, nhanh chóng bay về hướng trung bộ Thiên giới, về tòa thành Thiên Vực cổ xưa, bây giờ phải gọi là Phiêu Diêu thành.

Thanh Long uốn lượn, trong hư không chốc lát đi được nghìn vạn dặm, thần long nhìn thấy đầu không thấy đuôi, tốc độ gần đạt đến cựchạn.

Trên đường đi, bạch hổ không biết vì sao, đột nhiên không bạo động giống như trước nữa, ngoan ngoãn nằm sấp vào thân thể khổng lồ của Thanh Long, không biết là đang nghĩ gì.

Sở Mặc nhìn nó, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có muốn về nhà không?

Bạch hổ nhìn Sở Mặc một cách lười nhác, ngoảnh mặt sang một bên chẳng buồn nói với Sở Mặc. Lúc này, Thanh Long đột nhiên nói:

- Này ta nói cho biết, ta không đồng ý với kiểu như vậy đâu, nó là người của ta, ngươi muốn bắt nó đi, bản long sẽ liều mạng với ngươi.

- Người của ngươi?

Sở Mặc vẻ mặt kinh ngạc

Trên mặt Thanh Long tỏ vẻ đắc ý nói:

- Tối hôm qua,.. khụ khụ

- Không được nói!

Bạch Hổ đột nhiên hét lên, trong thanh âm đó, không có mấy chútphẫn nộ, nhiều phần là e lệ.

Trong lòng Sở Mặc mừng rỡ, không ngờ tên Thanh Long kia lại mạnh mẽ như thế, hình như đã âm thầm xử lý xong bạch hổ rồi? Nếu như thế quả thực là rất tốt.

Hai thần thú cấp chuẩn chí tôn, sau này đối diện với ma tộc sẽ có chiến lực mạnh mẽ mà!

Nhóm người Sở Mặc, 2 ngày đi vạn dặm, sau vài ngày, đã tiếp cận đến Phiêu Diêu Thành. Thanh Long to lớn lao đi trong hư không, không một chút che lấp đi khí tức, do đó khi còn cách Phiêu Diêu thành trămtriệu dặm đã bị phát hiện.

Một con rồng dài màu đỏ trong giây lát bay lên chiếm cứ không phận Phiêu Diêu thành, chiếc vảy màu lửa như một đám mây đỏ vô cùng lớn, chùm lấy hư không.

- Kẻ tới là ai?

Thanh âm uy nghiêm của Hỏa Long, vang vọng lên trong hư không, hóa thành tiếng ù ù, truyền khắp trăm triệu dặm bầu trời. Thời khắc này không biết bao nhiêu người, mặt mày tôn kính ngẩng lên không trung nhìn cự long to lớn màu đỏ.

Bên này Thanh Long lập tức vui vẻ:

- Ây. Tiểu Hồng, ngươi ăn nói hẳn hoi... không chừng ta sẽ cho ngươi mượn hai lạng chân long huyết, để ngươi thăng cấp thành chân long!