- Aiz, chẳng qua là một tiểu Chí Tôn ngây thơ bị người ta cho một bạt tai đã chạy mất mà thôi. Cảnh giới thật sự không thấp, nhưng tố chất tâm lý quá kém. Nếu cùng cảnh giới, mình bản long có thể đánh với mười người như hắn, ngươi tin không?
Thanh Long bắt đầu khoác lác.
Con hổ màu trắng khinh thường cười lạnh:
- Thế giới này của các ngươi ngay cả một Chí Tôn cũng không có, ngươi còn khoác lác cái gì?
Thanh Long cười lạnh coi nó là quả bóng ném tới ném đi, sau đó nói:
- Ngươi cũng không phải là Chí Tôn, ngươi đắc ý cái gì?
- Bất cứ lúc nào ta cũng có thể bước vào cấp độ Chí Tôn.
Con hổ trắng cười lạnh.
- Ha ha ha ha, ở thế giới này? Ngươi nằm mơ đi!
Thanh Long lớn tiếng cười nhạo. Con hổ trắng xẹp hết khí thế, lập tức không nói nữa. Nếu là ở La Thiên Tiên Vực, nó bước vào cảnh giới Chí Tôn thật không phải là vấn đề gì. Nhưng ở Viêm Hoàng Đại Vực đã bị tàn phá không chịu nổi này... nó thật sự không dám nói thế nữa.
Sở Mặc cũng lười để ý tới một con rồng một con hổ này, đồng ý đi theo thì theo đi, nếu không đi chung đường cũng khá tịch mịch.
Dọc theo con đường, Sở Mặc đều đang suy nghĩ một chuyện, chính là sau khi gặp lại Phùng Xuân Đế Chủ, hắn rốt cuộc phải nói như nào?
Vấn đề này vẫn làm hắn bối rối tới tận vùng đất thuộc Linh ĐơnĐường.
Một đám người như vậy nếu không muốn bị người ta phát hiện thì có vô số cách. Linh Đơn Đường mặc dù đang được coi như một thế lực cao nhất ở toàn bộ Thiên giới, nhưng trước mặt mấy người Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc thật sự không coi vào đâu.
Cho nên, bọn Sở Mặc không làm kinh động tới bất cứ ai, một đường xâm nhập vào khu vực trung tâm của Linh Đơn Đường.
Linh Đan thành. Tòa thành này rất lớn, cũng rất cổ xưa. Người có thể đi tới tòa thành này gần như trăm phần trăm đều là con cháu dòng chính của Linh Đơn Đường.
Bởi vậy, cả đám người đột nhiên xuất hiện bên trong tòa thành vừa rồi lại không tự ẩn mình, nhanh chóng bị một đám người vây quanh. Nhưng, rất nhanh đã có người nhận ra Sở Mặc.
- Trời ơi, là Sở Mặc sao?
- Thật là Sở Mặc!
- Còn có một con rồng!
- Bên trong móng vuốt rồng là gì vậy? Mèo trắng?
Con hổ màu trắng ngay cả đáp lại cũng lười, cả đám kiến không có kiến thức, còn không bằng mấy tên quê mùa này.
Rất nhanh có cả đại nhân vật cấp cao của Linh Đan Đường xuất hiện trước mặt Sở Mặc, trong khách khí mang theo cả sự cảnh giác:
- Xin hỏi ngài là Sở Mặc Sở công tử sao?
Sở Mặc gật gật đầu, cũng không nói nhảm cái gì mà nói thẳng:
- Ta muốn gặp Phùng Xuân Đế Chủ.
- Vậy...
Người cấp cao này của Linh Đan Đường địa vị không thấp nhưng còn chưa tới mức có thể làm chủ thay Cửu đương gia.
Lúc này, một thanh âm ôn hòa vang lên, khó hiểu bao vây hắn.
- Hóa ra là tiểu hữu đến đây, nhiều năm không gặp, mau thay ta mời họ đến đây.
Vị cấp cao của Linh Đan thành lập tức nhẹ nhàng thở ra, thi lễ vớiSở Mặc sau đó dẫn theo mọi người, đi về một phía của thành.
Rất nhanh đã đi vào cửa một viện lớn, Phùng Xuân Đế Chủ, đã đứng ở cửa chờ mọi người rồi khoát tay, cho người cấp cao của Linh Đan thành kia lui ra, sau đó đưa tay làm thế mời Sở Mặc:
- Tiểu hữu đã nhiều năm không gặp, quả hiên đã có tinh tiến rất lớn, thật đáng mừng!
Sở Mặc một bên đi vào bên trong, một bên quan sát Phùng Xuân Đế Chủ. Từ trên người ông ấy không cảm giác được bất kỳ khí tức khác thường nào. Về phần bàng hoàng, sợ hãi, loại cảm xúc đó lại càng không có.
- Tiền bối không hiếu kỳ tại sao ta lại đột nhiên tìm tới tận cửa sao?
Sở Mặc không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
Phùng Xuân Đế Chủ cười ha hả:
- Thật ra ta nghĩ tiểu hữu sáu năm trước phải tìm tới cửa rồi. Bởi vì không có đạo lý những người đó tiểu hữu tìm khắp mấy lần cũng đã đánh mấy lần, duy nhất chỉ sót lại ta. Điều này làm nội tâm của ta vừa cảm thấy băn khoăn, lại cũng rất vui mừng. Bất kể nói thế nào, tiểu hữu cuối cùng vẫn niệm tình tình cảm năm đó.
Sở Mặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dừng bước, nhìn Phùng Xuân Đế Chủ:
- Tiền bối năm đó vì sao không tiến vào Huyễn Thần Giới? Dựa theo tình huống của tiền bối, không khó lắm...
Phùng Xuân khẽ mỉm cười, khoát tay một cái nói:
- Chuyện này đợi lát nữa nói sau, ta biết tiểu hữu tới đây nên đã chuẩn bị riêng cho tiểu hữu một ít rượu và thức ăn, đều là ta tự mình xuống bếp làm đấy. Ha hả, ta đã nhiều năm chưa làm thức ăn cho người khác rồi. Lần trước... vẫn là xuống bếp vì Đinh đại ca, ngẫm lại cũng đã qua nhiều năm lắm rồi.
Đinh đại ca! Trong lòng Sở Mặc hơi động một chút, sau đó nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ.
Kỳ Tiêu Vũ cũng nhìn sang, nháy mắt mấy cái với Sở Mặc, ý là không cho Sở Mặc nói ra.
Phùng Xuân cũng không nói tiếp chuyện này, tự mình bưng lên mấy bàn đồ ăn, quả nhiên là sắc hương vị đều đủ, làm người ta nhìn mà thèm.
Sở Mặc ngồi xuống, không chút do dự mà động đũa:
- Tiền bối tự mình xuống bếp, đây chính là chuyện khó mà có được, đừng chê ta vô lễ nhé, đúng rồi, tại sao không có rượu?
- Ha ha ha, có đồ ăn sao có thể không có rượu?
Phùng Xuân nhìn Sở Mặc lập tức vô cùng vui vẻ, lấy một vò rượu ra nói:
- Bình rượu này đã có lịch sử 13 ngàn năm. Rượu lâu năm đó. Chỉ còn lại một vò như vậy thôi, bình thường vẫn tiếc không uống đấy.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ cười dài nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành và Hư Độ, nói:
- Ta cảm thấy vườn này rất đẹp, chúng ta đi xem phong cảnh như thế nào đi?
Nguyệt Khuynh Thành và Hư Độ cũng đều là người thông minh, gậtgật đầu, cáo lỗi với Phùng Xuân rồi đi theo Kỳ Tiêu Vũ. Thanh Long ném qua ném lại con hổ trắng cũng chạy theo phía sau.
Thỉnh thoảng còn có thể truyền đến vài tiếng rít gào của con hổ trắng.
Phùng Xuân nhìn thoáng qua bóng lưng của mấy người Kỳ Tiêu Vũ, sau đó khẽ cười nói:
- Còn phải chúc mừng tiểu hữu, người có tình ắt thành người thân.
Sở Mặc cười cười:
- Cảm ơn tiền bối đã chúc phúc. Phùng Xuân lắc đầu thở dài một tiếng:
- Tuổi trẻ thật tốt.
- Tiền bối vẫn chưa già.
Sở Mặc nói.
Phùng Xuân thở dài:
- Già rồi, thọ nguyên đã gần tận, đã không có tâm lý như tuổi trẻ các cậu nữa rồi.
Nói xong, ông ấy đẩy bình rượu ra, một mùi rượu thơm nồng bay ra:
- Nào, uống rượu, nghe lão già ta nói chuyện cũ chút đi. Phùng Xuân xuất thân rất khổ, tuy rằng sinh ra ở Thiên giới, nhưng sinh ở một gia đình săn bắn bình thường, không phải hộ tu sĩ săn bắn mà là một đứa bé gia đình người phàm sinh hoạt ở Thiên giới.