Trong những người ở đây tuy rằng đều chưa từng thấy hình dáng của Tinh linh Thánh tử, nhưng lúc này đều nhận ra thân phận của gã.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ lắc đầu, sau đó tự nhiên cười nói với Sở Mặc:
- Ca ca, trí nhớ của mấy năm nay đều là huynh cho ta, nhưng bây giờ... cái gì ta cũng nhớ được rồi! Rốt cục ta đã hiểu rõ tất cả! Rốt cục tacũng được là chính mình!
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ nhào vào trong ngực của Sở Mặc, nhẹ giọng khóc thút thít.
Vui đến phát khóc.
Sở Thiên Cơ lạnh lùng nhìn linh hồn, lạnh giọng nói:
- Ngươi ở đây trách ta nhiều chuyện đấy à?
- Không dám...
Linh hồn này phát ra âm thanh của Đại Đạo.
- Thách ngươi cũng không dám!
Sở Thiên Cơ vẻ mặt hờ hững, nhìn linh hồn Tinh linh Thánh tử:
- Nếu không phải thấy thân phận của ngươi đáng thương thì ngươi nghĩ rằng ta sẽ khinh địch mà bỏ qua cho ngươi như thế sao? Chính ngươi bị lừa, chẳng những không biết tỉnh ngộ, ngược lại còn muốn gài người cùng tộc của ngươi sao? Ngươi đường đường là đàn ông, làm chuyện bỉ ổi như thế không thấy mất mặt à?
Linh hồn Tinh Linh Thánh tử trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Càng gần với cái chết càng không tự chủ được...
- Được rồi, không liên quan gì đến ta. Sở Thiên Cơ khoát tay nói:
- Ngươi đi đi, muốn đi đâu thì đi đó, nhớ kỹ về sau đừng có ý đồ với họ, nếu không lần sau không có cơ hội tốt như vậy đâu.
Tinh linh Thánh tử thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu với Sở Thiên Cơ, biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, Sở Thiên Cơ nhìn về phía Hắc ám thánh kiếm vẫn lơ lửng trên không trung:
- Hai người các ngươi, vốn là một đôi pháp khí của đôi uyên ương số khổ nhưng hai người kia gặp nạn, các ngươi lại lựa chọn nhập ma. Điều đó không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ các ngươi lựa chọn thế nàocũng sẽ có vận mệnh không giống trước nữa. Cho nên lựa chọn thế nào thì phải xem chính các người.
Sở Mặc nhìn cha của mình, trong lòng rất chấn động. Cha hắn không ngờ liếc mắt một cái có thể nhìn được bản chất của một thánh khí. Năng lực này nói ra quả thực là kinh thế hãi tục.
Lão già ngậm tẩu thuốc và người cao gầy đều có vẻ mặt chấn động. Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng được đại gia nhà mình qua nhiều năm không gặp không ngờ đã đến cảnh giới này. Vốn họ còn tưởng đại gia đã hoàn toàn bị phế, tâm cũng không còn mong chờ nữa, không muốn gặp người nhà mình. Cho tới nay mới hiểu được: hoàn toàn không có chuyện như vậy. Vẻ mặt Nguyệt Khuynh Thành kính sợ nhìn Sở Thiên Cơ, sau đó lại nhìn Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng dâng lên một cảm xúc hâm mộ. Nghĩ đến bản thân mình giờ đang cô độc thì ít nhiều có chút ảm đạm. Nhưng mà lập tức nàng đã cảm thấy bản thân mình thật ra coi như là người vô cùng may mắn. Có thể đi theo bên cạnh công tử đã xem như may mắn bằng trời rồi.
Thanh Long dựng thẳng thân mình bay trong hư không, dùng hai cái chân trước ném qua ném lại con hổ trắng to chừng bàn tay như đang chơi ném bóng. Con hổ màu trắng liên tục rống lên nhưng Thanh Long cơ bản là không để ý tới nó, phối hợp để mình vui vẻ. Kỳ Tiêu Vũ dựa vào bên cạnh Sở Mặc, lẳng lặng nhìn Hắc ám thánh kiếm trong không trung. Nói thật, bây giờ cho dù là lấy đi Hắc ám thánh kiếm và vòng tay hắc ám trên người nàng, nàng cũng không có ý kiến gì. Nàng đã hoàn toàn khôi phục. Tuy là trước đó chọn nhập ma nhưng nàng nhập ma lại hoàn toàn là do hai Hắc Ám Thánh Khí khống chế.
Mới rồi, Hắc ám thánh kiếm kéo linh hồn Tinh Linh Thánh tử ra cũng đã hoàn toàn hút ma ấn trong cơ thể nàng ra rồi. Cho nên, Kỳ Tiêu Vũ bây giờ xem như hoàn toàn khôi phục bình thường. Nàng lại thành Công chúa Tinh Linh tộc ngày xưa!
Cho nên, bây giờ trong lòng nàng tất cả đều tràn ngập hạnh phúc. Vềnhững chuyện khác, nàng thậm chí còn không muốn đi nghĩ làm gì.
Lúc này, Hắc ám thánh kiếm đột nhiên phát ra tiếng vù vù mãnh liệt vô cùng.
Tuy là nó không truyền ra thần niệm gì cũng không nói gì thêm.
Nhưng mọi người có mặt đều cảm giác được khí tức bi thương cực lớn, dường như sự bi thương vô tận bao chùm khắp dải ngân hà.
Lúc này, vòng tay hắc ám trên cổ tay của Kỳ Tiêu Vũ lại truyền tới một sự dao động lờ mờ. Sự dao động này rất ấm áp khiến tất cả mọingười có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Tiếp đó, trên thân Hắc ám thánh kiếm bắt đầu tản ra lượng lớn hắc khí.
Sở Thiên Cơ tùy ý vung tay lên, một kết giới xuất hiện, bao phủ đám đông lại. Hắc khí sau khi phiêu tán ra thì không thể tiến vào trong kết giới này được.
- Lực lượng hắc ám tinh thuần!
Sở Mặc không nhịn được mà kêu lên kinh ngạc. Kỳ Tiêu Vũ cũng trừng to mắt, nàng từng nhập ma, đương nhiên hiểu được lực lượng hắc ám này mạnh bao nhiêu, có bao nhiêu tinh thuần. Trong lòng không ngừng chấn động, không thể tưởng được thanh kiếm này vậy mà lại hùng mạnh như thế.
Sở Thiên Cơ dừng lại trong hư không nhìn lực lượng hắc ám không ngừng tản ra, sau đó bắt đầu một tay kết ấn, thắt pháp quyết. Hắc khí phiêu tán ra dường như muốn dừng tản ra tiếp nhưng dưới pháp lực của Sở Thiên Cơ, tất cả đều bị trấn áp ở đó, không ngừng nén ép... lại nén ép.
- Lực lượng hắc ám đó tuy là vô cùng tinh thuần. Đối với Ma tộc làvật đại bổ cực phẩm nhưng đối với sinh linh của Viêm Hoàng Đại Vực cũng là một trận tai họa rất lớn. Chỉ cần dính một chút thôi, ngay cả một Đế Chủ trong nháy mắt cũng sẽ nhập ma. Hơn nữa, không có ngoại lệ.
Sở Thiên Cơ thản nhiên nói.
Vẻ mặt tất cả mọi người chấn động nhìn hắc khí không ngừng trào ra trên mặt của Hắc ám thánh kiếm.
Nguyệt Khuynh Thành không nhịn được nhẹ giọng hói:
- Nó là muốn thoát khỏi nhập ma sao?
Sở Thiên Cơ gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng, lúc trước nó nhập ma là nhập chính mình vào ma, bây giờ muốn từ bỏ đương nhiên cũng dễ dàng.
Nguyệt Khuynh Thành lại hỏi:
- Cái gọi là nhập ma, là giống với Ma tộc sao?
Sở Thiên Cơ nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành, mỉm cười nói:
- Không giống, loại nhập ma này là rơi vào Ma đạo, không phải là trở thành Ma tộc.
Kỳ Tiêu Vũ ở một bên âm thầm gật đầu, có chút cảm kích nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành, thầm nghĩ trong lòng: Cô gái nàytâm tư tinh tế, hơn nữa còn rất thông minh. Nàng ấy không ngờ dùng cách này để ta an tâm.
Sở Mặc lúc này cũng cảm giác được dụng ý của Nguyệt Khuynh Thành, thầm nghĩ: Cha hẳn là cũng hiểu, nếu không thì cần gì giải thích rõ ràng như vậy?
Lúc này, Hắc ám thánh kiếm bắt đầu phát ra từng tia sáng. Tia sáng đó dễ dàng đục lỗ hư không toàn bộ từ nam chí bắc, nhưng trong nháy mắt đã bị Sở Thiên Cơ đè lại.