Thí Thiên Đao

Chương 157: Chuyện cũ của Ma Quân (1)




Nếu việc luyện dược đã tìm được cách lý giải hợp lý nhất, Sở Mặc cũng có thể yên tâm lấy ba viên đan dược ra.

Ma Quân nhìn ba viên đan dược trong tay Sở Mặc, vẻ mặt khó nénnổi kinh ngạc:

- Có thể đem một trăm năm mươi nghìn cân dược liệu luyện thành ba viên đan dược? Cơ duyên này của con lớn thật đấy.

Sở Mặc cũng không quá kinh ngạc vì Ma Quân biết những chuyện này, Hạ Kinh thu mua dược liệu khắp nơi, không phải là bí mật gì ở thành Viêm Hoàng này nữa.

Ma Quân muốn biết chuyện đó, quả thật dễ như trở bàn tay.

- Vâng, chỉ có ba viên, con đoán nếu thu thập được tất cả số dược liệu cần, còn có thể thu thập được mười mấy viên

Sở Mặc nói.Ma Quân cầm lấy ba viên đan dược, để trong lòng bàn tay, trong cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, lộ ra một tia phức tạp, nói:

- Không ngờ, vì tuyệt vọng ta mới muốn thu đồ đệ, không tìm kiếm chuyện kế thừa này nữa đến sau cùng lại cứu lấy chính mình.

- Đây là chuyện đồ nhi nên làm.

Sở Mặc nói.

Ma Quân nhìn thoáng qua Sở Mặc, lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc:

- Nhớ kỹ, từ sau tuyệt đối không được lộ chuyện con có thể luyện đan dược cho người ngoài biết! Con không những có thể luyện đandược, mà còn biế ta trúng loại độc gì, biết cách giải ra sao con không biết bản lãnh này, chỉ e là ngay cả những người trên tiên giới, cũng có vô số đại lão đỏ mắt ghen tị! Một khi truyền ra, nhất định sẽ khiến con gặp họa sát thân.

- Bí quyết nằm trong tay con, muốn cầu xin con chế dược, bọn họ dám ép buộc con sao?

Sở Mặc có chút không phục nói:

- Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán, con chết bọn họ cũng đừng hòng có được.

(Nhất phách lưỡng tán: Hai bên cùng chết)- Con biết cái gì?

Ma Quân trừng mắt Sở Mặc:

- Con có nghĩ cũng chẳng thể ngờ được những thủ đoạn ấy đâu! Con cho rằng mình có cốt khí? Không sợ người khác tra tấn? Con cho rằng bọn họ chỉ có thể cầu xin con? Khờ khạo!

Ma Quân vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Mặc:

- Con có biết, cường giả chân chính, căn bản không cần tra tấn con! Một chút Sưu hồn thuật thì sẽ biết tất cả! Độc ác hơn biến con thành con rối không có tư tưởng lúc ấy linh hồn con còn không có, lấy cái gì ra mà nhất phách lưỡng tán.Sở Mặc bị dọa tới mức khẽ run:

- Đáng sợ như vậy sao?

Ma Quân nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Còn đáng sợ hơn nhiều! Về sau con sẽ tiếp xúc dần dần. Nhưng giờ, con phải học cách tự bảo vệ bản thân! Chút nữa ta sẽ truyền cho con mấy thuật dị dung. Lần sau, con muốn dùng bản lãnh này, ít nhất đổi thân phận rồi hãy làm.

Sở Mặc ngồi ở đó trầm tư một lúc, sau đó trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, lẩm bẩm nói:

- Người nói đúng, muốn khiến người khác khuất phục có rất nhiềucách, trước đây con nghĩ quá đơn giản. Nhưng giờ chắc có một số người trong thành Viêm Hoàng biết chuyện con luyện dược, còn có cả Hạ Kinh, y cũng biết rồi.

Ma Quân liếc mắt nhìn Sở Mặc:

- Không phải còn có sư phụ đây hay sao?

Sở Mặc vỗ trán, nói:

- Con thật ngu ngốc quên mất.

Sư phụ của mình là Ma Quân hùng mạnh! Hắn sợ người khác tới gây phiền phức sao? Hắn không đi tìm người khác gây phiền phức đã làtốt lắm rồi!

Sau khi nói cho Ma Quân biết tuần tự của ba viên đan dược này xong, Ma Quân cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn thật sâu vào trong mắt Sở Mặc, xoay người đi ra cửa, trở về căn phòng chuẩn bị riêng cho y.

Ma Quân trong mắt Sở Mặc, dường như vĩnh viễn bình thản như vậy, thậm chí bình thản tới mức có chút lạnh lùng.Nhưng sau khi quay trở lại phòng, Ma Quân nhìn ba viên đan dược trong tay, khuôn mặt bình tĩnh ấy, tràn đầy cảm động, thậm chí viền mắt còn hơi ửng đỏ.

Dù Ma Quân không tinh thông đan đạo, nhưng có thể phân biệt được tốt xấu.

- Đan dược này... đúng cực phẩm... hoàn mỹ không tỳ vết!

- Đồ đệ ta chọn, có được cơ duyên khó có thể tin được? Hơn thế nữa lại ở trong nhân giới này.... Đây đúng là thiên ý!- Không ngờ... có ngày, ta lại được cứu bởi chính đồ đệ của mình.

- Điệp... nàng có dám tin không? Một tiểu tử mà ta nghĩ cả đời sẽ không có cơ hội gọi nàng là sư nương... lại có thể cho ta niềm vui bất ngờ lớn như vậy!

- Cừu gia (Kẻ thù) của ta... các ngươi nhất định không ngờ được phải không, người mà trong lòng các ngươi đã chết bao nhiêu năm nay... đến nỗi sắp bị các ngươi quên mất, vẫn còn có ngày đến trước mặt các ngươi.

- Điệp... đợi ta!Khóe mắt Ma Quân ươn ướt, hắn nhìn viên đan dược trong tay một lúc, rồi uống viên đầu tiên.

Đan dược cho vào trong miệng lập tức biến hóa, mùi vị chẳng ngon chút nào, nhưng trong đó có một nguồn năng lượng thần kỳ, theo cổ họng Ma Quân, chớp mắt đi xuống đan điền, sau đó tán theo kinh mạch đến toàn thân.

Sau đấy.... cả người đau đớn.

Giờ khắc này, thứ màu xanh lục đã lan ra gần hết đan điền của Ma Quân.Thứ này... chính là đầu sỏ đã gần cướp đi tính mạng Ma Quân, Thất sát chi độc!

Không có cách nào gạt bỏ Thất Sát chi độc trên đan điền Ma Quân, sau đó nó sẽ từ từ lan ra toàn bộ đan điền.

Đến lúc đó, Ma Quân sẽ thành một phế nhân chân chính.

Không chỉ có thế, nó sẽ tiếp tục ăn dần bên trong cơ thể Ma Quân, lục phụ ngũ tạng... không bỏ qua bất cứ thứ gì, đến khi Thất Sát chi độc lan ra toàn cơ thể, cũng chính là lúc Ma Quân phải chết.Ma Quân kiêu ngạo, sao có thể biến thành phế nhân dễ dàng như thế?

Vì thế, lúc ấy y thà dùng chút năng lượng cuối cùng còn sót lại trong đan diền, đem tất cả truyền thừa của mình truyền cho Sở Mặc.

Sau đó thản nhiên đón nhận cái chết.

Y không muốn sống thoi thóp, không muốn bất cứ ai... thấy bộ dạng yếu đuối của y.

Sau đó có sự thay đổi là vì có sự ràng buộc, ràng buộc ấy... là SởMặc.

Ma Quân muốn thấy đồ đệ của mình trưởng thành, mới có thể yên tâm rời đi, thế nên mới uống Thất Chuyển Tiên Đan.

Loại đan dược cực phẩm của tiên giới này không thể giải trừ Thất Sát chi độc, chỉ có thể tạm thời kìm hãm tốc lan dần của nó mà thôi.

Bảy năm sau, Thất Sát chi độc sẽ bùng phát, lúc ấy Ma Quân rất có khả năng ra đi trong chốc lát.

Nhưng Ma Quân chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.Sau khi con người kiêu ngạo này biết bản thân không có tia hy vọng sống, không thể báo thù đã thông suốt mọi việc, đối mặt với cái chết cũng vô cùng thản nhiên.

Sống thêm bảy năm nữa, chẳng qua muốn bảo vệ Sở Mặc thêm bảy năm, để nó có thể trưởng thành thực sự.

Chỉ có điều không ngờ, đồ đệ này lại đem cho hắn niềm vui bắt ngờ... quá sức tưởng tượng như vậy.