Thí Thiên Đao

Chương 1527: Truyền pháp (2)




Mặc dù trên bản tin cũng có đăng nhưng đa phần đều là lời đồn, Sở Mặc chưa chính miệng thừa nhận. Hôm nay Sở Mặc đứng ở đây, cả đám dĩ nhiên sẽ nghĩ Sở Mặc sẽ kể về kinh nghiệm của mình để khích lệ bọn họ.

Thủy Thanh Thiển đứng trong đám người nhìn nam tử trên bậc thang, ánh mắt chuyên chú, dường như đối phương phát hiện, lại nhìn về phía nàng. Thủy Thanh Thiển đỏ mặt cúi đầu, cố gắng không nhìn namtử kia. Thủy Thanh Thiển hối hận sao mình lại nhát gan, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Sở Mặc chậm rãi mở miệng:

- Ta giảng một chút đạo nhé.

Phía trước lập tức xôn xao. Yên tĩnh bị phá vỡ trong nháy mắt.

Mọi người không dám tin nhìn thanh niên đang đứng trên cầu thang đó. Không phải vì Sở Mặc không đủ tư cách giảng kinh. Một người có thể đánh chết Đế Chủ bậc chín mà không có tư cách thì mấy ai có tư cách chứ. Nhưng vấn đề hắn là người của Sở thị nhất mạch mà. Lại đi giảng kinh cho con cháu Thủy gia là sao? Chẳng lẽ hắn muốn truyền tuyệt học của Sở thị nhất mạch cho bọn họ sao?

Hiện trường xôn xao lại khôi phục sự an tĩnh. Con cháu của Thủy gia vẫn rất có giáo dưỡng và lễ phép. Tuy không nói nhưng trong lòng đều rất bức bối.

Thủy Hoành An đến sau nghe Sở Mặc nói tí thì ngã, vẻ mặt kinh ngạc. Tiếp đó, ông đứng im phía sau không đi lên trước nữa. Một số trưởng lão Thủy gia nghe Sở Mặc nói vậy cũng đứng hình, kinh ngạc nhìn Thủy Hoành An. Thủy Hoành An hơi lắc đầu, trấn an bọn họ. Sở Mặc không trì hoãn, trực tiếp mở miệng, bắt đầu giảng kinh. Hắn vừa nói suýt nữa khiến đám người Thủy Hoành An bị dọa quỳ xuống. Đây là Chí Tôn thuật.

Không ngờ Sở Mặc công nhiên giảng kinh thư Chí Tôn ở Thủy gia. Mà điều khiến bọn họ khiếp sợ và khó lý giải nhất là điều mà Sở Mặc đang giảng chính là Chí Tôn thuật của một vị tổ tiên Thủy gia. Nhưng thuật này đã thất truyền nhiều năm rồi.

Đến Thủy Hoành An cũng chỉ biết đại khái, Thủy gia từ lâu đã gần như mất đi loại Chí Tôn thuật này.

- Sao lại thế được?

- Sao Sở Mặc lại biết Chí Tôn thuật của Thủy gia chứ?

- Thật không thể tin nổi!

Cả đám si ngốc đứng như một đám tượng. Thủy Hoành An nước mắt như mưa.

Con cháu Thủy gia trên quảng trường quỳ xuống. Không phải vì tâm lý, mà vì Sở Mặc giảng kinh. Sở Mặc vừa mở miệng, mấy nghìn con cháu trẻ tuổi của Thủy gia đều ngã quỵ xuống. Sở Mặc cũng không ngăn cản. Hắn chỉ đang thay lão tổ Chí Tôn của Thủy gia truyền kinh. Vãn bối của Thủy gia đang bái lạy tổ tông của mình chứ không phải hắn.

Trong Quy Khư, Sở Mặc đã học được quá nhiều Chí Tôn thuật. Sau khi tiến vào Thiên giới, Sở Mặc mới biết những Chí Tôn trong các nấm mồ ở Quy Khư đều là chiến tướng của Sở thị nhất mạch. Những người đó đều từng là tùy tùng của ông nội hắn.

Tuy Sở Mặc không rõ vì sao Chí Tôn thuật lại bị thất truyền, những Chí Tôn kia khi gặp hắn cũng không nói gì. Lúc đó, Sở Mặc còn nghĩ bọn họ nể mặt Đại Khô Lâu. Nhưng đến giờ phút này, Sở Mặc hiểu, hắncần đem Chí Tôn thuật trả lại cho hậu nhân của bọn họ.

Hắn đi tìm những gia tộc có liên quan đến Sở thị nhất mạch không những để trấn an họ, ra uy với người ngoài, quan trọng hơn, hắn muốn thay tổ tiên của bọn họ truyền pháp.

Trong tiền sảnh của Thủy gia, Thủy Hoành An và các trưởng lão cũng quỳ xuống, dốc lòng nghe giảng kinh.

Thủy Y Y co quắp khóe miệng, cũng muốn quỳ. Sở Mặc quay lại nhìn nàng nói:

- Ta thay mặt tổ tiên Thủy gia truyền pháp, các người quỳ lạy tổtiên là được rồi. Quỳ xong thì ngồi khoanh chân nghe giảng kinh đi.

Thủy Hoành An đứng trong tiền sảnh phía sau, trầm giọng nói:

- Đầu tiên chúng ta quỳ lạy tạ ơn tổ tiên, sau đó nhị quỳ dành cho tiên sinh giúp thuyết pháp.

Mọi người nghe vậy lại đứng lên hơi vái Sở Mặc một cái rồi mới khoanh chân ngồi xuống.

Sở Mặc hơi bất đắc dĩ nhìn Thủy Y Y. Dù hắn không muốn thừa nhận việc hôn nhân này nhưng trong mắt người khác, hắn đã là con rể của Thủy gia. Hiện tại nếu không nhận, cha vợ cũng đã vái, thì chẳng quá già mồm cãi láo. Thủy Y Y tinh nghịch nháy mắt với Sở Mặc. Những người khác thấy hai người như vậy lại hâm mộ không thôi.

Sở Mặc bắt đầu giảng kinh. Hắn nói rất chậm, để mọi người có cơ hội tự hỏi. Người có thiên phú tốt có thể lĩnh ngộ nhiều, người thiên phú kém thì đành chịu. Không phải ai cũng có thể tu luyện Chí Tôn thuật.

Nhưng nếu được người khác giảng kinh cho thì đã là một cơ duyên to lớn rồi. Không ai nguyện từ bỏ cả. Có người còn ghi lại từng câu của Sở Mặc.

Sau một canh giờ, Sở Mặc nghỉ một chút để mọi người có thời giantự hỏi và ngộ đạo.

Thừa lúc này, đám cao tầng Thủy gia cũng hành động.

Lục trưởng lão Thủy Hoằng Húc không dám phạm thêm bất cứ sai lầm nào, trực tiếp mở ra trận pháp phòng ngự của Thủy gia sau đó ra lệnh: Nếu ai dám nói hươu nói vượn sẽ lập tức trục xuất khỏi gia tộc.

Nghỉ ngơi xong, Sở Mặc lại giảng tiếp. Cứ giảng xong lại nghỉ, Sở Mặc đã tiến hành giảng kinh ở Thủy gia trong ba ngày ba đêm.

Tất cả tu sĩ Thủy gia nghe rất say sưa. Có nhiều thứ bọn họ chưa baogiờ nghe nói đến.

Lúc này họ mới biết, không biết từ khi nào Sở Mặc đã nhạn được toàn bộ truyền thừa của Thủy gia, còn hơn con cháu chính thống như họ nhiều. Nhưng không ai dị nghị gì, đến một chút ghen tị cũng không có.

Không nói Sở Mặc đã truyền nguyên một bộ cổ kinh của Chí Tôn Thủy gia cho họ, thân phận của Sở Mặc cũng đủ khiến họ không dám nảy sinh tâm tư bất mãn rồi.

Đây là người thừa kế duy nhất của Sở thị nhất mạch, là tôn tử của vị vĩ nhân thủ hộ toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực. Trong tổ địa Thủy gia vang lên thanh âm ù ù. Sở Mặc mở miệng lời vàng lá ngọc, khi kinh văn được giảng đến đoạn quan trọng, trong thiên địa sinh ra rất nhiều dị tượng khiến người ta thấy thật thần kỳ. Lúc này thậm chí không ai còn nhớ cảnh giới của Sở Mặc mới chỉ ở Chân tiên mà thôi.

Một tu sĩ Chân tiên dù có nắm toàn bộ truyền thừa của Thủy gia thì cũng khó mà làm được như Sở Mặc. Chỉ có Chí Tôn trong truyền thuyết mới có thể làm được như vậy thôi.

Mọi người ở Thủy gia, kể cả Thủy Y Y đều đang đắm chìm trong kinh văn Sở Mặc đã giảng. Khi Thủy Y Y đột phá trên thiên lộ đã làm thức tỉnh Chí Tôn pháp ấn. Nhân cơ hội này, sau khi xác minh lại với Sở Mặc, nàng là người có thu hoạch lớn nhất.

Ba ngày sau, Sở Mặc kết thúc việc giảng kinh. Toàn bộ tổ địa Thủy gia lặng ngắt như tờ. Mọi người còn đang trong quá trình lĩnh ngộ, không ai nói gì. &