Thí Thiên Đao

Chương 1520: Ai giống sát thủ hơn?




Lấy vết thương đổi mệnh!

Sở Mặc vốn không muốn cùng đám người kia lãng phí thời gian.

Hắn nói lúc nào phải đến Thủy gia, chính là lúc đó.

Làm người, phải giữ chữ tín.

Nhưng giá phải trả cũng không nhỏ, bọn sát thủ này quá khó chơi rồi, không có một ai là người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm cả, toàn bộ đều là lão quái vật sống lâu năm, cả đời không biết từng ám sát qua biết bao nhiêu người, kinh nghiệm ám sát phong phú đến không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa chiến lực bọn họ mặc dù không hùng mạnh như Sở Mặc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu, không kém cỏi hơn Sở Mặc!

Quan trọng hơn, là bọn họ không sợ chết!

Đây mới là chuyện khiến người ta bất đắc dĩ.

Một đám sát thủ không sợ chết, tính mạng cũng không cần, bất cứ giá nào, chỉ cần để lại một vết thương trên người ngươi. Mặc kệ vết thương nông sâu ra sao, cho dù là chỉ xước chút da, cũng coi như là thành công!

Mang theo tinh thần chiến đấu này, tạo áp lực cho đối thủ, không cần nghĩ cũng biết rồi.

Đây cũng còn là Sở Mặc có thân thể tổ cảnh, nếu không thì chỉ sợ bị bọn họ dây dưa đến chết.

Nhưng giờ phút này, vết thương trên người Sở Mặc cũng không nhẹ. Miệng vết thương lan ra từng trận đau đớn, như thể là đang không ngừng nhắc nhở Sở Mặc: Mặc kệ bất cứ lúc nào, cũng không nên xem thường anh hùng thiên hạ!

Có thể đem loại Đại Năng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn… đánh chạy mất, không có nghĩa là có thể dễ dàng chết một đám sát thủ cảnh giới Đế Chủ không sợ chết.

Sở Mặc cảm nhận được, áp lực bọn sát thủ mang cho hắn, không bằng sự tuyệt vọng sâu sắc mà hắn đem đến cho đối phương!

Một đám tu sĩ bị Huyết Ma Lão Tổ khống chế cực kì sâu, cho dù bọn họ muốn tự sát, cũng không có cách nào thành công! Bởi vì nguyên thần của bọn họ, sớm đã bị Huyết Ma Lão Tổ khống chế. Người như thế, ở trong mắt Ma tộc, gọi là nô lệ.

Bọn họ đều là huyết nô của Huyết Ma Lão Tổ, căn bản không có bất luận tự do gì, tự do chết cũng không có!

Cho nên, đối với mỗi một mệnh lệnh Huyết Ma Lão Tổ, bọn họ đều phải tận tâm tận lực hoàn thành, có chút lười biếng, cũng sẽ bị Huyết Ma Lão Tổ trừng phạt, chịu nỗi khổ vạn con kiến cắn thân.

Trước kia trên Thiên Lộ, những người bị phái đi chặn giết người Sở Mặc, sau khi chạy khắp nơi tìm không thấy Sở Mặc, gần như tất cả đều ở lại Thiên Lộ, không ai dám ra ngoài!

Bởi vì ở lại đó, bọn họ có lẽ còn có một con đường sống. Tính đặc thù của Thiên Lộ khiến việc khống chế của Huyết Ma Lão Tổ đối với bọn họ không kiểm soát được. Chỉ cần bọn họ không đạt được cơ duyên, không đột phá, bọn họ có thể sống tiếp!

Cho nên, thậm chí có người tự mình hại mình, để cho cảnh giới tuột xuống, mục đích là được ở lại Thiên Lộ.

Về phần một bộ phận nhỏ mang tâm lý may mắn đi ra, vừa mới nhấc chân rời khỏi Thiên Lộ, chưa được mấy ngày, toàn bộ đều chết thảm ở các nơi.

Sự tàn khốc và nhẫn tâm của Huyết Ma Lão Tổ thì người bình thường hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng được. Trong mắt y, huyết nô bất kì lúc nào cũng là thứ có thể hy sinh, thậm chí bọn họ còn không được coi là người.

Cho nên sau khi đám người kia nhìn thấy Sở Mặc, các loại công kích triển khai đối với Sở Mặc, hoàn toàn là dùng phương thức liều mạng.

Hỗn Độn Hồng Lô củaSở Mặc treo đỉnh đầu, rủ hàng tỉ sợi khí hỗn độn xuống, bảo vệ Sở Mặc, bảo vệ hắn không bị pháp lực xâm hại.

Sở Mặc cầm Thí Thiên trong tay, đưa tay một đao, chém về phía tên sát thủ lặng lẽ tiếp cận phía sau.

Một ánh đao rực rỡ.

Đầu gã sát thủ Đế Chủ bậc sáu bay lên, nhưng trong mắt của y, không ngờ lại toát ra vẻ giải thoát.

Sở Mặc quay người lại, trở tay bổ một gã tu sĩ Đế Chủ bậc bảy.

Ầm!

Một luồng hào quang, nổ tung trên đùi Sở Mặc, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau.

Sở Mặc khẽ cau mày, lập tức hướng tới một chỗ hoàn toàn không có dao động cũng không có người, bổ đao tới.

Tiếp theo, một bóng hình vô cùng thảm hại từ đó xông ra, cánh tay bị chặt đứt lìa.

Đây là một sát thủ Đế Chủ bậc tám, y cũng là một trong nhân vật chủ trì vây khốn Sở Mặc trong pháp trận này.

Pháp trận này trói buộc Sở Mặc rất lợi hại, cho nên Sở Mặc nhất định phải phá vỡ pháp trận trước, ít nhất cũng là phải hết giết những người chủ trì pháp trận đó.

Ầm ầm!

Ánh sáng hình thành hào quang đầy trời, bất chợt bộc phát ra một đạo hào quang chói mắt, tia sáng này ngay cả Đế Chủ cũng có thể bị mù!

Hơn nữa tia sáng này chẳng những chói lòa hai mắt, mà còn khiến thần thức người ta cũng cảm thấy lập lòe!

Hào quang chợt lóe, bất kể thị giác hay là thính giác hay là thần thức … tất cả mọi thứ, đều làm người ta đui mù!

Sát thủ sớm đã có chuẩn bị, trước khi hào quang đó phát ra, toàn bộ đều đóng hết sáu giác quan.

Sở Mặc cảm thấy hoa mắt, nháy mắt bốn phía đều trở nên yên tĩnh. Dường như toàn bộ thế giới, đều mất đi thanh âm.

Trong phút chốc, dòng máu tử kim trong thân thể Sở Mặc khẽ chập chờn.

Rất nhanh, sáu giác quan của y lập tức hồi phục lại.

Đồng thời, hỗn độn khí mà Hỗn Độn Hồng Lô rủ xuống, cũng chặn tuyệt đại đa số hào quang.

Trong lòng của Sở Mặc hơi rùng mình, tính kế lợi hại lắm, đổi lại người khác, chỉ sợ cũng bị mắc bẫy thật sự rồi!

Sở Mặc cũng không có bị dính bẫy, nhưng nhưng đối phương lại không biết!

Lập tức có bốn gã bốn tên sát thủ, từ bốn phương tám hướng, nhằm phía Sở Mặc, triển khai tuyệt sát!

Một trong bốn người là Đế Chủ bậc chín, một gã là Đế Chủ bậc tám, hai gã Đế Chủ bậc bảy đỉnh cao!

Đây là bọn sát thủ mạnh mẽ nhất trong đám sát thủ này, mười mấy tên sát thủ còn lại, tiếp nhận vị trí khống chế trận pháp. Tiếp tục toàn lực thúc dục đại trận vận hành!

Pháp trận này, không ngờ có thể đổi kẻ chủ trì bất cứ lúc nào!

Sở Mặc rất tỉnh táo đứng ở đó, con ngươi u ám, tóc dài như thác nước, phủ xuống trên vai, huyết khí tràn đầy, làm lòng người rung động. Cầm Thí Thiên trong tay, đầu có hàng tỉ hỗn độn khí của Hỗn độn lò, dáng vẻ tuyệt thế sát thần.

Bộ dạng cố ý này, trong mắt của bốn tên sát thủ, toàn bộ đều thể hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng!

- Hặp gặp đạo rồi!

- Ha ha ha, tiểu súc sinh này thật là bình tĩnh … đến mức độ này, không ngờ còn làm ra vẻ không sao hết để lừa gạt chúng ta. Lần này, hắn chắc chắn chết không nghi ngờ rồi!

- Bớt nói nhảm đi, giết!

Tên Đế Chủ Cảnh giới bậc chín kia hoàn toàn không nghĩ lằng nhằng, chuyện gì, cũng phải chờ giết Sở Mặc xong nói sau!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bốn đòn công kích, chia theo bốn phương hướng không giống nhau, hung hăng đánh vào Sở Mặc!