Biên Khai Vũ có chút lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Đào động ở mảnh thiên địa này, làm nổ La Thiên Phá Diệt Pháp Trận… chỉ sợ chủ nhân cũng sẽ...
Sở Mặc cười to nói:
- Cho nên ta mới hỏi ngươi có sợ chết không?
- Chúng ta… thật sự có thể làm được sao?
Biên Khai Vũ hỏi.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Tự ta là có thể.
- Cộng thêm ta!
- Cũng thêm ta nữa!
Biên Khai Vũ và Cái Thế Hống cùng kêu lên.
Biên Khai Vũ nhìn Sở Mặc, trong mắt của hắn lộ ra hào quang hưng phấn và kích động, nghiêm túc nói:
- Trước khi bước vào Thiên giới, ta tràn đầy hy vọng với thế giới này nhưng cũng không quá trung thành. Nhưng nháy mắt khi ta bước vào trên mảnh đại địa này, ta có thể cảm giác được máu huyết trong cơ thể ta sôi trào! Đây là quê hương của ta, là cố thổ của ta! Ta khi đó mới phát hiện thật ra tình cảm của mình đối với mảnh đại địa này rất sâu! Sâu tới mức ta nguyện ý chết vì nó! Cho nên chuyện này nhất định không được bỏ ta lại!
Cái Thế Hống nói:
- Tâm nguyện lớn nhất đời này của Hống gia chính là có thể làm ra một đại sự long trời lở đất. À, nếu có thể trở thành thần dược cũng coi như long trời lở đất… đáng tiếc, Hống gia tự biết thân biết phận, cho dù nuốt thêm nhiều thuốc lớn Đế Chủ, cho dù nuốt vài cộng Chuẩn Thánh Dược thì Hống gia cũng không thành được. Nếu không thể bước được một bước kia, vậy không bằng làm một chuyện kinh thiên động địa khác. Như vậy, sau này… cũng sẽ có rất nhiều người hoài niệm Hống gia, nói có một gốc cây Chuẩn Thánh Dược từng vì cứu vớt toàn bộ Nhân Tộc mà hy sinh tính mạng của mình.
Trên mặt của Sở Mặc lộ ra nụ cười thản nhiên nói:
- Chỉ cần ta còn một hơi thở cũng sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn!
Cái Thế Hống nói:
- Đừng quên ta là Chuẩn Thánh Dược! Phàm là các ngươi còn một hơi thở, Hống gia cũng sẽ không để các ngươi chết đi!
- Ha ha ha ha!
Hai người một thuốc đều nhịn không được mà cười rộ lên.
Lúc này bản thư của Sở Mặc bắt đầu điên cuồng nổi lên sóng gió.
Nhưng Sở Mặc cũng không xem, hắn biết những người đó đang lo lắng cái gì. Nhất định là muốn hắn mau chóng rời khỏi tổ địa Tần gia, trở lại khu vực an toàn, một lần nữa tập kết bắt đầu tính toán tiếp.
Nhưng thời gian không chờ đợi!
Tần gia đã bắt đầu xuất thủ, ngày Ma tộc phủ xuống cũng không xa.
Thậm chí Ma tộc bất cứ lúc nào cũng đều có thể thông qua tổ địa Tần gia này để tiến tới Thiên giới.
Đến lúc đó làm cái gì cũng đã muộn!
Toàn bộ Thiên giới chỉ sợ đều sẽ lầm vào trong đại kiếp nạn.
Bởi vì Ma tộc có thể chưa từng có thần chiến, nhưng có trời mới biết chúng nó rốt cục có bao nhiêu Chí Tôn?
Tuy rằng Sở Mặc cũng không phải hiểu rất rõ Ma tộc, nhưng theo thủ đoạn của bọn chúng liền có thể cảm giác được, Ma tộc muốn giáng lâm tới toàn bộ thế giới cũng không dễ dàng như vậy!
Cho nên Sở Mặc sẽ bóp chết tất cả nguy hiểm có thể gặp phải ở giai đoạn nảy sinh!
Cho dù hắn vì thế mà chết đi không ai biết, cho dù hắn không có cơ hội đi tìm phụ thân của hắn, đi cứu mẹ của hắn!
Bởi vì hắn tin tưởng cha mẹ hắn nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
- Muốn đào động ở trên mảnh thiên địa này nhất định phải xâm nhập vào sâu trong tổ địa Tần gia, tìm được mắt trận đích thật của tòa đại trận này, sau đó vào thời điểm đào động sẽ dẫn động tòa đại trận này, khi đó chính là thời gian nguy hiểm nhất. Người của Tần gia tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, bọn họ sẽ liều mạng tìm và đánh chết chúng ta.
Sở Mặc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Đồng thời La Thiên Phá Diệt Pháp Trận bị dẫn động cũng sẽ trở thành máy xay thịt kinh khủng nhất, nó chẳng phân biệt được địch ta; cuối cùng Ma tộc còn ẩn núp ở Ma tộc, người bọn chúng thống hận nhất khẳng định chính là chúng ta.
Biên Khai Vũ nói:
- Ba mặt tiếp địch chứ sao.
Cái Thế Hống cười lạnh:
- Vậy thì làm đi!
Sở Mặc gật gật đầu, cười nói:
- Đúng, cùng chơi với bọn chúng!
Nhiệt huyết sôi trào, không bao giờ thối lui!
Đây không phải ngốc, đây là một loại bản năng được khắc sâu trong linh hồn nhân loại!
Sau đó Sở Mặc kiểm chứng trận đồ, nhanh chóng xâm nhập vào giữa tổ địa Tần gia.
Tất cả người Tần gia căn bản không nghĩ tới, một trăm ngàn năm sau, vấn đề lại xuất hiện từ từ bên trong gia tộc bọn họ… Tần Lan đã chết đi nhiều năm lại có thể lưu lại một quyển chép tay như vậy, còn để lại một phần đầy đủ trận đồ mà bọn họ không thể ngờ.
Đây đềy là vấn đề bọn họ hoàn toàn không có nghĩ tới, bởi vì nếu có trận đồ vì sao Tần Lan không trốn đi? Trận đồ La Thiên Phá Diệt Pháp Trận là cơ mật cao nhất Tần gia, người nắm giữ trong tay rất ít, Tần Lan làm sao có được?
Mấy vấn đề này bọn họ đều không thể lường trước được.
Cho nên Tần gia không ai có thể nghĩ tới, khi bọn hắn dồn hết hỏa lực bắt đầu tổng quy mô thanh toán nhất mạch Sở thị, thì nam đinh duy nhất của Sở thị Nhất mạch…. Đã mò vào chỗ sâu nhất trong tổ địa của bọn họ.
Sở Mặc nhìn phòng ốc khí thế mạnh mẽ cách hắn chỉ hơn mười dặm kia, nhẹ giọng nói với Cái Thế Hống và Biên Khai Vũ:
- Nơi đó chính là mắt trận của La Thiên Phá Diệt Pháp Trận, nhưng ta lại cảm nhận được hơn mười đạo khí tức cường đại ở nơi đó.
- Mạnh thế nào?
Biên Khai Vũ hỏi.
- Mạnh cỡ Chuẩn Chí Tôn.
Sở Mặc nói.
Vẻ mặt Biên Khai Vũ lập tức im lặng, khóe miệng co quắp nói:
- Nền tảng của gia tộc này… thật con mẹ nó sâu!
Nếu đổi lại là người khác, vào thời điểm này chỉ sợ đều không kìm nổi mà chửi má nó.
Nơi nhất định phải tiến vào lại có kẻ thù hoàn toàn không đánh lại thủ ở đó.
Làm sao bây giờ?
Biên Khai Vũ cắn răng cúi đầu nói với Sở Mặc:
- Chủ nhân, nếu có thời gian xin hãy thay ta đi tới cố thổ tổ đại Biên gia, nếu có khả năng xin chôn thi cốt của ta ở đó!
Nói xong còn nói thêm:
- Mà thôi, ở đâu mà không chôn được? Ta đi!
Sở Mặc kéo hắn lại:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta đi dẫn những người đó rời đi!
Biên Khải Vũ nói:
- Chủ nhân thừa dịp này mà vào đào động, sau đó hủy nơi tà ác này!
- Ngươi đi chỉ sợ ngay cả chạy cũng không kịp đã bị người khác trực tiếp đánh thành cặn bã!
Sở Mặc không chút lưu tình nói:
- Một người ngươi cũng không thể dẫn ra ngoài. Ngươi có biết chỗ kia có bao nhiêu Đế Chủ cảnh giới tầng tám tầng chín không?
Vẻ mặt Biên Khải Vũ xấu hổ:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nhìn thoáng qua ngọn núi bên cạnh, trong con ngươi bỗng hiện lên một chút tinh quang, nói:
- Có biện pháp rồi!