Hai chữ này quá đủ với Sở Mặc. Tránh hóa huyết nguyệt, có nó, người nào muốn âm thầm xuống tay với Sở Mặc khó mà thành công. Sau khi Sở Mặc nhận được đảm bảo, càng tự tin hơn. Hắn cưỡi Cái Thế Hống, mang theo Biên Khai Vũ tiến tới tổ địa của Tần gia.
Hơn mười ngày sau, cuối cùng Sở Mặc cũng đến địa bàn của Tần gia.
Dọc đường đi, Sở Mặc đi ngang qua rất nhiều thành trì của Tần gia. Hắn dùng vọng khí thuật, cảm ứng được dưới mỗi thành trì đều có một trận pháp lớn, năng lượng mạnh mẽ khiến Sở Mặc cũng thấy kinh hãi. Mỗi pháp trận cứ như một con mãnh thú viễn cổ đang ngủ đông.
Khí tức nó tỏa ra còn mạnh hơn Chuẩn Chí Tôn vô số lần. Có thể tất cả các trận pháp này đều ở cấp Chí Tôn.
Một khi bị kinh động, dù Chí Tôn đích thân tiến đến cũng khó mà vào thành hoặc phá thành, có khả năng bị vây trong các cơ quan của trận pháp luôn.
Đây chính là chỗ kinh khủng của trận pháp. Trừ phi ngươi có bảnlĩnh lách qua trận pháp, âm thầm tiến vào.
Nhưng có khi đến trăm Chí Tôn cũng chẳng có ai có bản lãnh đó. Dù là Chí Tôn tinh thông pháp trận, lấy trận pháp nhập đạo cũng không dễ dàng phá giả trận pháp của người khác. Dù có phá giải được cũng tiêu hao rất nhiều thời gian. Mà sau ngần ý thời gian, nhiều chuyện cũng đã có kết cục.
Pháp trận thiên biến vạn hóa, mỗi một loại đều có những biến đổi khác nhau.
Chí Tôn đại diện cho cảnh giới đỉnh cao nhưng nhìn ở phương diệnkhác cũng là một khởi đầu. Khởi đầu của quá trình tu đạo. Thậm chí những người bày trận cũng chưa chắc đã hiểu hết trận pháp của mình.
Trận pháp bị ảnh hưởng bởi rất nhiều quy luật, không phải là Chí Tôn có thể lĩnh ngộ hết được. Giống như mấy công nhân xây phòng ốc, có thể nhìn vào bản vẽ mà xây nhưng cũng có nhiều nguyên lý họ chẳng hiểu gì.
Đến nay, trận pháp là một thứ khiến tu sĩ khá đau đầu. Nhưng ở thời đại này, vì nhiều nguyên nhân, người ta coi trọng việc tu luyện của bản thân hơn. Dù sao pháp trận có mạnh, cũng chỉ đứng bất động, chờ người đến đụng chạm mới hoạt động được. Hiện giờ chỉ còn một số thế lực lớn cổ xưa là còn trận pháp. Nhưng hơn nửa vì không có pháp sư hùng mạnh về trận pháp hoặc thời gian quá lâu nên không phát huy được hiệu quả mấy. Dần dần, trận pháp cũng mất uy danh.
Năm đó, pháp sư lợi hại về trận pháp nhất có thể kể đến là người đã biến mất cùng Sở lão gia tử theo tháng rộng sông dài và người ở Tần gia.
Biên Khai Vũ và Cái Thế Hống không có nghiên cứu nhiều về trận pháp, tự nhiên không thể cảm nhận được uy lực chân chính của mấythành trì Tần gia này. Sau khi nghe Sở Mặc giải thích tỉ mỉ mới cảm thấy được chỗ đáng sợ của trận pháp. Biên Khai Vũ cảm thán:
- Ta chỉ từng nghe nói chứ chưa chân chính chứng kiến. Hiện giờ nghe công tử nói có vẻ trận pháp đúng như truyền thuyết, có uy lực rất lớn, có thể vây khốn cả Chí Tôn nữa.
Cái Thế Hống nói:
- Thảo nào Tần gia kiêu ngạo như vậy, còn muốn trấn áp toàn bộ Thiên giới. Bọn họ có căn cơ vững chắc thật. Tùy tiện một tòa thành lại có một pháp trận có thể vây khốn cả Chí Tôn.
Biên Khai Vũ nói:
- Xem ra tổ địa của Tần gia phải có trận pháp kinh khủng lắm đây.
Sở Mặc cười cười:
- Lúc trước chính các ngươi khuyến khích ta đi mà, sao giờ chùn bước rồi?
Biên Khai Vũ lắc đầu:
- Không phải ta muốn lùi bước mà chỉ nhận ra chỗ đáng sợ của Tần gia thôi.
Cái Thế Hống nhìn Sở Mặc nói:
- Chủ nhân hẳn có bản lĩnh lén lút vào có phải không? Sở Mặc nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi nghĩ thế?
Cái Thế Hống liếc mắt:
- Đến đoạn hỗn độn ở Thiên lộ công tử còn vượt qua nữa là mấy cái trận pháp này.
Biên Khai Vũ nhìn Sở Mặc, đồng tình gật đầu:
- Đúng thế. La Quật đại nhân… khụ khụ… La Quật dùng rất nhiều năm cũng chưa đi qua được mảnh hỗn độn này.
Sở Mặc cười cười. Bản tin lại có tin báo. Sở Mặc nghĩ một chút, mởbản tin nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày.
Vẫn là tin do Thủy Y Y gửi đến:
- Sở Mặc, ngươi đề phòng hậu nhân của Đan Thần Đế Chủ. Bọn họ đã đứng về phía Tần gia. Hiện tại đang đưa tin nói sẽ đòi lại Dược Vương lô. Hậu nhân của Đan Thần Đế Chủ không có nhiều bản lĩnh nhưng khả năng luyện chế độc dược không thể khinh thường.
Vài ngày liền, Thủy Y Y vẫn kiên trì gửi tin cho Sở Mặc, gần như báo hết cả các tin tức tình báo Thủy gia có được, cả tin tuyệt mật nữa.
Sở Mặc không hồi âm, chỉ ghi nhận trong lòng. Lúc này, Sở Mặccũng nhớ tới một người.
Đó là Lã Nghị! Chính là cái tên dùng ngọc nữ hãm hại hắn và Lưu Vân lúc trước.
Bản tin của Sở Mặc lại rung lên. Là tin do Lưu Vân gửi. Lưu Vân cũng giống Thủy Y Y, vài ngày lại gửi tin cho Sở Mặc một lần. Tin này khá trùng hợp với tin Thủy Y Y gửi.
- Ngươi cẩn thận hậu nhân của Đan Thần Đế Chủ. Tên Lã Nghị là đồ cặn bã. Chúng ta đã điều tra ra gã là một hậu nhân của Đan Thần Đế Chủ, trong Thiên lộ đạt được cơ duyên khá lớn đó. Sở Mặc nở nụ cười lạnh băng. Lã Nghị, thật khéo nha. Đừng để ta gặp được ngươi!
Bối cảnh Thiên giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất sau khi Thiên lộ mở ra. Có rất nhiều người đạt được cơ duyên trên Thiên lộ, không phải từng người họ đều được biết đến. Một số người cố ý ẩn mình, không để người khác biết.
Giống như Lã Nghị vậy. Sở Mặc thậm chí không biết Lã Nghị từng vào Thiên lộ, cũng không biết Lã Nghị đã gặp La Quật, bán đứng Sở Mặc.
Tuy nhiên, dù biết hay không biết cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của Sở Mặc với Lã Nghị. Sở Mặc cực hận gã, một khi gặp, chắcchắn sẽ không bỏ qua.
Sở Mặc cưỡi Cái Thế Hống, cùng Biên Khai Vũ đến tổ địa của Tần gia. Hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng đã đến gần tổ địa. Cách tổ địa khoảng ba ngàn dặm, Sở Mặc đã cảm giác được rất rõ khu vực này được bố trí phòng vệ rất nghiêm mật. Sở Mặc thu liễm khí tức, đi đứng cẩn thận hơn. Dù sao hắn không tới đây du ngoạn.
Tổ địa Tần gia nằm gữa một dãy núi. Nhìn từ bên ngoài chỗ này không có gì kỳ lạ nhưng sau khi Sở Mặc dùng Vọng khí thuật nhìn mới phát hiện, tổ địa của Tần gia không hề tầm thường. Linh khí nồng đậm đều bị pháp trận trói buộc trong phạm vi tổ địa, không tiết ra ngoài chút nào. Có thể suy đoán, hiện tại trong Tần gia vẫn còn đại sư pháp trận hùng mạnh.
Nếu chỗ này mà để linh khí tiết ra ngoài có thể hình thành dị tượng rồi cũng nên. Có khi có cả rồng cuộn hổ ngồi, thần điểu phi thăng.
Nhưng nơi này lại rất an tĩnh. Dù có người vô ý xông vào cũng không thấy có điểm gì bất thường.
Đã nhiều năm không có người tiến vào tổ địa Tần gia. Không phải vì nơi này hẻo lánh mà vì ít người có gan dám xông đến.