Thí Thiên Đao

Chương 1462: Một cái hồ Kinh khủng




Đầm lầy rất lớn, ở trên trời liếc mắt cũng khó mà nhìn được điểm cuối.

- Ngươi lại giấu bản thể ở chỗ như này sao?

Sở Mặc cảm nhận được trong đầm thỉnh thoảng truyền tới từng luồng khí tức khủng bố, không nhịn được mà hơi kinh ngạc.

Rất khó mà nghĩ ra Cái Thế Hống lại giấu bản thể thật sự của mình ở trong đầm vô cùng nhiều sinh linh dũng mãnh này.

Vẻ mặt Cái Thế Hống lập tức ai oán nhìn Sở Mặc, một câu cũngkhông nói. Nó muốn im lặng. Hống gia nếu sớm biết ngươi không biết thì chết cũng sẽ không phục tùng ngươi!

Nhưng mà tới bây giờ nói cái gì cũng đã muộn. Nó đã bị tên tiểu tử này lừa được rồi. Cũng may Cái Thế Hống cũng biết tự an ủi mình, ở bên cạnh Sở Mặc thật ra chỉ có lợi. Ít nhất là có thể rời khỏi Thiên Lộ như nhà giam này. Nhiều năm như vậy nó cũng chưa hành động cũng là bởi vì không tin xông qua được khu vực hỗn độn kia tiến vào một nhánh Thiên Lộ khác. Về những mặt khác, nếu lúc đó nó thật sự lựa chọn không thỏa hiệp, Sở Mặc tuyệt đối sẽ giết nó. Mà bản thân rễ của nó ở trong đầm lầy này muốn khôi phục lại cũng cần rất nhiều năm mới được. Thôi!

Coi như đây là một lần lựa chọn vì vận mạng đi.

Cái Thế Hống không ngừng an ủi chính mình, tâm tình bình phục lại một chút.

Nó dẫn theo Sở Mặc thật cẩn thận đi xuyên qua giữa các sinh linh hùng mạnh.

Những sinh linh trong đầm lầy này dường như cũng rất khiêm tốn. Tuy là đều phóng ra khí thế như ẩn như hiện, phiêu tán trên không trung. Nhưng Cái Thế Hống dẫn người như Sở Mặc theo lại không có bất kỳ sinh linh nào đi đầu ra ngăn cản bọn họ.

Sở Mặc ít nhiều có chút kỳ quái, hỏi:

- Sinh linh trong đầm lầy này chẳng lẽ không công kích lẫn nhau sao?

Cái Thế Hống trả lời:

- Sẽ không, chúng nó đã sinh sống nhiều năm ở trong này sớm đã thành thói quen tồn tại lẫn nhau. Cũng không công kích gì nhau cả.

- Chúng ta đây là ngoại lai, chúng nó cũng không phản ứng gì à? Sở Mặc lại hỏi.

Cái Thế Hống nhẹ nhàng cười:

- Đó là bởi vì chúng nó biết ta đã trở về.

- Hử?

Sở Mặc nao nao.

Cái Thế Hống nói:

- Năm tháng ta sống tương đối dài, không khác gì là nhìn chúng lớn lên. Trong quá trình chúng nó trưởng thành khó tránh khỏi gặp phải đủ loại nguy hiểm. Lúc có thể giúp, ta sẽ ra tay giúp chúng nó. Bởi vậy, chúng nó đều khá là tôn trọng ta.

- Vậy sao?

Sở Mặc hơi không tin nhìn chằm chằm cái ót của Cái Thế Hống, trong lòng tự nhủ Chuẩn Thánh Dược hung hãn lấy Đế Chủ Đại Dược làm thức ăn lại có lòng tốt như vậy sao?

- Ngài đừng có không tin, ta nói đều là sự thật.

Cái Thế Hống dường như cảm ứng được ánh mắt của Sở Mặc nhìn chăm chú, nói:

- Ta lấy Đại Dược làm thức ăn, đó là thiên tính của ta. Giống như mãnh thú ăn thịt, săn bắt con mồi khác làm thức ăn vậy. Đó đều là thiêntính, hơn nữa ta cũng không đi khiêu khích lung tung những sinh linh khác.

- Vậy chúng thấy ngươi bị hàng phục có thể tức giận hay không?

Sở Mặc hỏi.

Cái Thế Hống cười gượng nói:

- Chúng nó đã trưởng thành vô cùng cường đại rồi, nhưng nói thật, chúng nó cũng không phải đối thủ của ngươi. Bởi vì hạn chế quy tắc của con đường này, sinh linh không thể bước vào cảnh giới Chí Tôn. Đối với ngài, sinh linh dưới Chí Tôn làm sao lại là đối thủ của ngài?

- Tuy là ngươi khen ta nhưng ta cũng thích nghe đấy.

Sở Mặc cười ha hả.

Trên thực tế, chiến lực bây giờ của hắn đến tột cùng đã mạnh bao nhiêu, chính hắn cũng không rõ lắm.

Linh dược có cấp bậc chung quy cũng có sự khác biệt với những sinh linh khác. Giống như trên con đường này không thể xuất hiện sinh linh cảnh giới Chí Tôn, nhưng lại có thể xuất hiện Chí Tôn Đại Dược, có thể xuất hiện Chuẩn Thánh Dược!

Chỉ có điều Chuẩn Thánh Dược am hiểu chiến đấu lại vô cùng hunghãn giống như Cái Thế Hống này là một số ít trong đó thôi. Chỉ sợ toàn bộ giới tu hành cũng không tìm ra sự tồn tại giống như nó nữa.

Cái Thế Hống dẫn theo Sở Mặc đi vào giữa đầm lầy, đi khoảng mấy ngàn dặm, dừng bước trước một hồ lớn như đại dương mênh mông.

- Chính là chỗ này.

Cái Thế Hống nhẹ giọng nói:

- Ta đã nhiều năm chưa trở lại nơi này rồi.

Khi nói chuyện, Cái Thế Hống bắt đầu thi pháp kêu gọi bản thể của mình. Tiếp đó, một gốc cây khổng lồ từ trong hồ lớn chậm rãi dâng lên, từ từ xuất hiện.

Gốc cây này thậm chí cao hơn vạn trượng. Toàn thân đều có ánh sáng nhiều màu chớp lên đẹp mắt, thậm chí còn không thấy rõ nó có màu gì.

- Hồ nước này vô cùng đặc thù, sinh linh tầm thường cơ bản là không thể sinh tồn trong này. Cho dù là tu sĩ cảnh giới Đại La Kim Tiên, rơi vào nơi này trong nháy mắt cũng sẽ hóa thành một bộ xương trắng.

Cái Thế Hống giải thích với Sở Mặc, sau đó đá một hòn đá lớn vào. Bõm!

Tảng đá lớn rơi xuống hồ nước làm bọt nước văng lên một trận, sau đó một cảnh tượng kinh người xảy ra.

Không đợi tảng đá lớn chìm vào trong nước, chỗ nó tiếp xúc với hồ nước vậy mà lại nhanh chóng tan ra. Chỉ trong nháy mắt cả khối đá lớn đã hoàn toàn biến mất!

Sở Mặc có thể xác định, khối đá lớn này không còn chút dấu vết nào, đã bị hồ nước ăn mòn hết sạch rồi.

- Thật là loại nước lợi hại.

Sở Mặc nói xong chậm rãi đi về bên hồ, vươn tay muốn tìm kiếm bên trong hồ nước.

Cái Thế Hống bị hoảng sợ:

- Chủ nhân ngài làm cái gì vậy?

- Ta thử xem lực lượng ăn mòn của nước này mạnh như nào.

Sở Mặc nói xong, cho một ngón tay vào.

Nhục thể của hắn vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ sau khi dung hợp hai loại đạo, trong cơ thể sau khi mở mang vạn đạo thì cường đại đến mứclàm người ta run rẩy. Chỉ sợ ngay cả thân thể của Chí Tôn cũng không chắc mạnh mẽ hơn nhục thể của Sở Mặc bao nhiêu.

Trong nháy mắt Sở Mặc cho ngón tay vào trong nước cũng cảm giác được sự đau đớn truyền tới từ ngón tay. Một lực lượng ăn mòn cường đại trong nháy mắt đã vây ngón tay hắn lại như là đang liều mạng xé rách thịt trên tay hắn vậy.

Sở Mặc hơi kinh hãi, không nhịn được thở dài:

- Loại lực ăn mòn này chỉ sợ cả Chân Tiên bình thường cũng không thể chịu đựng được. Cái Thế Hống nói:

- Đại La Kim Tiên rơi vào trong nháy mắt sẽ thành xương trắng. Còn sinh linh cảnh giới Thiên Tiên đi vào trong thời gian ngắn tuy không bị chết nhưng thời gian lâu một chút cũng chắc chắn phải chết! Nước này hẳn là không giết chết được Chân Tiên nhưng lại có thể làm Chân Tiên bị thương nặng.

Sở Mặc gật gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một chút, trong con ngươi lóe sáng, sau đó chỉ một ngón tay, không ngờ lại đang dẫn nước của hồ này vào trong thế giới Thương Khung Thần Giám của mình!