Thí Thiên Đao

Chương 1452: Nắm! (1)




Ông ta đến đây, ông ta đã thấy được, nhưng ông ta... đã thất bại.

Đây là một chuyện bi ai xiết bao?

Mắt thấy con đường sáng rực rỡ đang ở trước mắt, gần trong gang tấc nhưng bất kể như thế nào... vẫn không đi tới được.

Thế gian bi thương cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.

- Đây chung quy không phải cơ duyên dành cho ta!

Đôi mắt của lão đạo sĩ nhìn xuyên qua vách tường căn phòng, nhìn ra sân, nhìn bóng dáng đang liều mạng đi cầm búa kia. Trên mặt nở nụ cười hơi cô đơn, vẻ mặt tràn đầy sự tiêu điều. Nhưng mà tiếp đó, trên mặt ông ta lại xuất hiện nụ cười thoải mái, lẩm bẩm:

- Thật ra có thể mắt thấy một thiếu niên vùng dậy trước mặt mình, thay mình đi con đường kia, đi chém những người đó cũng là một lựa chọn tốt. Lúc trước không phải ta cũng đã cho hắn lệnh bài sao? Như vậy... vì sao ta còn phải ghen tị với một vãn bối hậu sinh có căn cơ sâu xa lớn lao hơn ta chứ?

Trong mắt lão đạo sĩ hiện ra chút thông thấu, đó là một sự độ lượngthật sự.

Ông ta đẩy cửa ra, hô về phía bóng lưng của Sở Mặc:

- Này, tiểu tử kia, ngươi mà cứ tiếp tục như vậy nữa thì có chết cũng không cầm nổi cái búa kia đâu!

Quần áo của Sở Mặc cũng đã thấm máu, bởi vì thân thể của hắn sau khi bị áp lực vô cùng khủng bố và mạnh mẽ mà làm cho nứt ra. Xương cốt trong cơ thể của hắn đã có chút biến dạng, mặc dù chưa đến mức vỡ vụn ra nhưng mà đây chính là sự thống khổ mà người bình thường khó có thể chịu đựng được! Thậm chí bọn họ thà là hủy bỏ một cánh tay sau đó dùng pháp lực tạo ra một cánh tay mới cũng không muốn chịu đựng loại cảm giác không lúc nào là không đau đớn cả.

Chớ nói chi đến việc thống khổ này là do bản thân tự mình chuốc lấy! Sở Mặc không quay đầu lại, thực ra giờ phút này hắn ngay cả cử động liên tục một chút cũng cảm thấy khó khăn.

- Cho dù trước đó ngươi đã dung nhập vào trong cảnh giới này, nhưng mà nếu ngươi muốn dung hợp hai loại này lại thì cũng không thể tiếp tục dùng phương pháp cũ!

Lão đạo sĩ hướng về bóng lưng của Sở Mặc nói.

Thần thức tác động là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một việc khác. Loại tấn công này làm cho một người đã quen với mưa gió như lão đạo sĩ cũng nhịn không được mà mí mắt nhảy loạn. Trong lòng cũng có chút run rẩy quá tàn nhẫn rồi! Thật không ngờ người thanh niên này vì cầu đạo mà đối với chính mình cũng có thể tàn nhẫn như thế? Chỉ với sự tàn nhẫn này, hắn cũng đã xứng với tất cả những vinh quang mà ngày hôm nay có được.

Lão đạo sĩ hít sâu một hơi nói tiếp:

- Không ai khi sinh ra đã là thánh nhân cả. Mọi việc đều phải trãi qua một quá trình…

- Vậy tiền bối ngài có thành công không?

Sở Mặc nói từng chữ một rất chậm. Hơn nữa trong giọng nói cũng không có bất kỳ ý nghĩ trào phúng nào mà chỉ đơn giản là hỏi thăm thôi. Lão đạo sĩ ngay lập tức nghẹn lời, gương mặt già nua cũng đỏ lên mà lắc đầu nói:

- Không có, ta không có thành công. Nhưng tốt xấu gì cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi. Ta hiểu rõ ngươi làm như vậy là không thể nào thành công được!

- Thật sao?

Sở Mặc hít sâu một hơi, dường như trong không khí đều mang theo vô tận sự thống khổ. Hắn tiếp tục dùng lực mà xoay người cho đến khi hướng về cây búa kia:

- Chưa thử qua… làm sao biết sẽ không thành công được? Rắc!

Sống lưng của Sở Mặc rốt cục cũng không chịu được loại áp lực như thế này, liền truyền ra một âm thanh nứt xương trong trẻo.

Lão đạo sĩ không kìm được mà nhếch miệng, y cũng cảm thấy đau vì Sở Mặc nên lập tức khuyên nhủ:

- Tiểu tử kia, ta thừa nhận ngươi so với đạo gia ta lợi hại hơn. Ngươi chờ một chút, trước tiên chúng ta nói chuyện đã…

Nhưng Sở Mặc lại lắc đầu, đưa lưng về phía lão đạo sĩ. Bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười, trong thân thể cảm thấy vô cùng thống khổ làmcho đầu óc của hắn giờ phút này trở nên vô cùng tỉnh táo:

- Tiền bối, kỳ thật ta hiểu rõ, nơi này chính là cơ duyên để lại cho ta.

- ….

Lão đạo sĩ lập tức im lặng, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Làm sao ngươi biết được?

- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, nếu không phải để lại cho tiền bối, vậy dĩ nhiên… chính là để lại cho ta!

Sở Mặc nói xong sau đó xoay người, bước đến cầm cây búa.

Rắc! Lại là một tiếng xương vỡ vụn!

Tổn thương như thế nếu như là người thường đã trực tiếp bị phế rồi!

Sợ rằng cả đời này cũng không thể nào tiếp tục đứng lên được nữa.

Cho dù có là tu sĩ mạnh mẽ đi chăng nữa, cũng là một cảm giác tra tấn vô cùng thống khổ.

Mọi người đều tin tưởng vào đạo lý thà đau ngắn còn hơn đau dài. Mà người “cầu” đau dài giống như Sở Mặc vậy thật sự là rất hiếm có. Thậm chí còn bị người khác coi là đầu óc có vấn đề nữa. Nhưng mà Sở Mặc lại giống như là người đầu óc có vấn đề vậy, hắn vẫn tiếp tục cố gắng như cũ!

Quan trọng là Sở Mặc kiên trì như thế, ở trong mắt của lão đạo sĩ lại là không có bất kỳ hy vọng nào!

Lão đạo sĩ hiểu rõ rất nhiều chuyện, y cảm thấy không ai có thể thành công được.

Cho dù Sở Mặc một tháng ngộ đạo cũng không thể nào làm được!

- Cho dù là cơ duyên để lại cho ngươi, thì chuyện gì cũng cần phải từtừ mà làm mới được. Làm sao lại có người cậy mạnh như ngươi vậy?

Lão đạo sĩ trong lòng bực tức nói. Y không muốn trơ mắt nhìn một hậu bối có quen biết với mình tự đem bản thân mình phế đi.

Tuy rằng y đã thử qua, cũng đã từng thất bại qua. Nhưng những năm gần đây, lão đạo sĩ đối với cái cơ duyên này vẫn còn có chút tâm đắc đối với cơ duyên này. Y cũng đã suy luận trong lòng rất nhiều lần. Đ, đến cuối cùng, y cho ra một kết luận chính là hai loại đại đạo này va chạm vào nhau bất kể là Chân Tiên hay là Đế Chủ, thậm chí là cả Chí Tôn… Chuẩn Thánh… Đều khó có khả năng thành công!

Bởi vì muốn để hai loại đạo khác nhau có thể dung hợp lại, thì trướctiên phải tu luyện đem hai loại đạo này tu luyện đến mức độ cao nhất mới được!

Có thể đem một loại tu luyện một loại đạo đến cực hạn thì ngay cả thánh nhân cũng không dám nói ra. Trong vũ trụ mênh mông này, ngoại trừ Thái Thượng ra thì còn có ai có thể đem hàng nghìn hạng vạn đại đạo tu luyện đến cực hạn được

đây?

Tuy rằng đây cũng không phải là hàng nghìn hàng vạn đại đạo mà chỉ có hai loại đại đạo mà thôi. Nhưng lão đạo sĩ đạt được đến cảnh giới này thì trong lòng của y cũng hiểu rất rõ ràng, một loại cực hạn cùng hàng nghìn hàng vạn cực hạn của đại đạo… Kỳ thật cũng khác biệtkhông lớn rồi!