Thí Thiên Đao

Chương 1449: Một gian đạo quan (Miếu đạo sĩ) (2)




Sở Mặc muốn lấy được bảo đất nhưng ngay cả ở nơi này, bảo đất hiếm có vẫn khá hãn hữu. Nếu không, chậu hoa Chí Tôn của Sở Mặc dựa vào cái gì mới có lực hấp dẫn trí mạng với Đại Dược được?

Ngay cả Phong Quân Tử, mấy ngày gần đây, thái độ với Sở Mặc cũng ít nhiều đã mềm mỏng đi. Đoán là Sở Mặc chỉ cần cố gắng thêm một thời gian ngắn nữa thì có thể làm nó phối hợp với Sở Mặc rồi. Thù lao là nó có thể cắm rễ trong chậu hoa Chí Tôn bảo đất kia.

Phong Quân Tử bây giờ kiêu ngạo chẳng qua là gắng gượng giữ mặt mũi thôi. Trong lòng nó vô cùng rõ ràng, đời này thật sự là khó rời khỏiđược thế giới này.

Trừ phi, nó thỏa hiệp.

Sau đó phát ra lời thề lựa chọn đi theo Sở Mặc. Lời thề của sinh linh cao cấp không phải chỉ để đùa. Nói là làm, một khi đã thề thì nhất định phải thực hiện lời hứa. Kết cục việc vi phạm lời thề sẽ còn hơn cả thê thảm.

Nhưng bảo nó hoàn toàn thỏa hiệp thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Một khi lựa chọn thỏa hiệp ở bên cạnh Sở Mặc, thì phải trả cái giá thật lớn!

Loại trả giá này cho dù có là cắm rễ trong bảo đất, đối với cấp bậc Chuẩn Thánh Dược như Phong Quân Tử cũng là hại nhiều hơn lợi.

Cho nên, tạm thời hợp tác với Sở Mặc, cho hắn chút lợi ích, sau đó cắm rễ trong bảo đất. Chuyện lợi lớn hơn hại này, Phong Quân Tử cảm thấy khá được.

Về những thứ khác, để sau này hãy nói đi. Đối với điều này, Sở Mặc cũng không bắt buộc, vừa hái Đại Dược Đế Chủ, vừa không ngừng đi về phía trước. Trên con đường này, Sở Mặc đã đi được rất xa. Nhưng cho đến bây giờ, ngoại trừ cây Chuẩn Thánh Dược - Cái Thế Hống ra, hắn chưa gặp phải bất kỳ nguy cơ nào.

Điều này làm cho Sở Mặc cảm thấy ít nhiều có chút khó tin. Con đường này quá bình lặng.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có sinh linh khổng lồ họ chim bay qua, trong rừng rậm cũng thường xuyên xuất hiện các loại dị thú. Từ khí tức trên thân của chúng mà phán đoán, yếu nhất chỉ sợ đều là cảnh giới Thiên Tiên. Nhiều nhất là sinh linh cảnh giới Chân Tiên, ngẫu nhiêncũng sẽ xuất hiện sinh linh cấp bậc Đế Chủ.

Nhưng những sinh linh đó sau khi nhìn thấy Sở Mặc gần như phản ứng đầu tiên là tránh đi.

Không ngờ lại không có một con nào chủ động nhào lên muốn gây bất lợi cho hắn.

Quá bình lặng! Quả thực giống như là một Dược Viên cao cấp nhất, tùy ý để mình rong ruổi, tung hoành.

- Chẳng lẽ... đây là một thế ngoại đào nguyên thật sự? Sinh linh ởnơi này đều không có chút lòng cảnh giác nào?

Sở Mặc nhẹ giọng nói thầm, nhưng ngay lập tức gạt bỏ phán đoán của mình.

Cây Chí Tôn Đại Dược kia cũng không phải đồ chơi. Cái Thế Hống lại hung mãnh dị thường. Chúng nó đều không có nhiều hảo cảm với sinh linh bên ngoài. Cho nên, đoạn Thiên Lộ này cũng tuyệt đối không thể nào thái bình như vậy.

Lại qua hơn mười ngày, Sở Mặc đi trên con đường này đã không biết mình đi được xa bao nhiêu nữa. Một đường hái thuốc rồi ngộ đạo, sau đó không ngừng tu luyện vượt bậc. Sau một tháng tiến vào con đường này, rốt cục Sở Mặc đã nâng đến cảnh giới Chân Tiên đỉnh.

Đồng thời Sở Mặc còn thường xuyên tách một Nguyên Thần ra, khống chế cho phân thân hoàn mỹ đi ra ngoài: Cũng hái thuốc, ngộ đạo và tu luyện, làm quen với uy năng của cảnh giới Đế Chủ.

Cảnh giới Chân Tiên Nguyên Thần hợp nhất, đã không còn ở trạng thái Nguyên Thần thứ hai như trước nữa. Nếu pháp lực đủ sâu có thể hóa hàng nghìn hàng vạn Nguyên Thần, sau đó đồng thời nắm được hàng nghìn hàng vạn phân thân. Đương nhiên đây là trạng thái lý tưởng nhất của chủng loại đó. Trên thực tế, một tu sĩ Chân Tiên đỉnh có thể đồng thời khống chế mấy trăm phân thân cũng là một chuyện rất khó rồi.

Hôm nay, Sở Mặc tiếp tục đi lên phía trước. Chợt giữa một sườn núi phía trước nhìn thấy một Đạo quan.

Trong đạo quan kia không ngờ lại có luồng khói bếp đang bay lượn lờ.

Sở Mặc ngẩn cả người. Điều này càng làm hắn cảm thấy không thể tin nổi hơn là một cây Chuẩn Thánh Dược hóa thành mãnh thú viễn cổ muốn ăn hắn.

Trên một đoạn Thiên Lộ khác này lại có thể xuất hiện người ở sao? Hơn nữa, khói bếp lượn lờ kia là tình hình như nào đây? Chẳng lẽ nơi này còn có phàm nhân bình thường? Thậm chí Sở Mặc không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình chưa thấy được cảnh như vậy nữa rồi.

Ngoại trừ phàm nhân bình thường, ai lại nổi lửa nấu cơm? Đạo quan không lớn, chỉ có mấy gian phòng xây quây quanh. Gạch xanh ngói xanh, trong núi rừng xanh ngắt này nếu không nhìn kỹ thật sự dễ dàng bỏ qua. Nhưng mà từ khói bếp dâng lên rất dễ thấy được, đi từ xa tới cũng có thể nhìn thấy.

Trong lòng Sở Mặc thật sự rất hiếu kỳ, người nào lại ở chỗ này? Hắn quyết định đi xem.

Khoảng cách cũng không xa. Lấy cảnh giới của Sở Mặc hẳn là đi trong nháy mắt là đến. Nhưng làm Sở Mặc hơi giật mình là khoảng cách với đạo quan càng gần, trọng lực trong trời đất càng lớn. Trọng lực trong trời đất càng lớn thì ảnh hưởng với tu sĩ cũng càng lớn. Nếu trọng lựclớn đến mức độ nhất định, thậm chí sẽ làm tu sĩ trở nên giống với phàm nhân!

Nói ví dụ như chiến trường xưa đã từng có tuyệt thế cường nhân chiến đấu ở đó. Pháp tắc thiên địa nơi đó hơn nửa khác với bên ngoài nhiều. Trọng lực sẽ đặc biệt lớn. Lại ví dụ như Sở Mặc đã từng đi vào Tiểu Thế Giới ngũ hành, cái gọi là áp chế cảnh giới, trên thực tế chính là kết quả do trọng lực hùng mạnh tới mức độ nhất định.

Nhưng những nơi đó ít nhất là lúc vừa tiến vào sẽ làm cho người ta có cảm giác rất rõ ràng. Nhưng nơi này lại không giống. Càng đến gần, trọng lực càng lớn. Lúc Sở Mặc bay đến nơi còn cách quan đạo khoảng hơn mười dặm đường, trọng lực trong trời đất đã lớn đến mức làm hắn không thể bay nổi.

Sở Mặc không thể không chậm rãi hạ xuống từ không trung, sau đó sử dụng thần công Súc địa thành thốn. Mỗi bước đi, thân hình của hắn đi thêm được một trượng. Chút khoảng cách ấy đối với tu sĩ cảnh giới như hắn gần như không khác gì đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khóe miệng Sở Mặc co giật, trên mặt nở nụ cười gượng, sau đó thành thật đi từng bước đến tòa đạo quan. Hơn mười dặm đường, Sở Mặc dùng gần nửa canh giờ, bởi vì trọng lực trong trời đất càng lúc càng lớn! Đến cuối cùng, Sở Mặc cảm giác mình như là đang cõng một ngọn núi mà bước đi.

Nếu không phải trong lòng thực sự quá tò mò chủ nhân của đạo quan này, thậm chí hắn còn muốn quay đầu trở về!

Rốt cục, Sở Mặc bò lên chỗ giữa sườn núi, khoảng cách với đạo quan gần trong gang tấc. Đầu tiên đập vào mắt là một tiểu viện. Tường rào chính của tiểu viện làm bằng gỗ, cửa viện cũng không lớn, nhìn qua có vẻ cũ kỹ.