Thí Thiên Đao

Chương 1442: Một đoạn Thiên Lộ khác




Một khi đã như vậy, chẳng phải nói rõ rằng nơi này thật ra cũng không phải là cuối Thiên Lộ thật sự sao?

Sở Mặc hơi cau mày, kết nối với Thương Khung Thần Giám để nó hỗ trợ mình tìm thử.

Nếu Thương Khung Thần Giám cũng tìm không thấy đáp án khác, như vậy, Sở Mặc đành quyết định ở trong này ngộ đạo.

Không có linh khí? Chẳng sao! Trước mặt thuật Chí Tôn Phong thủy thần thông, cho dù là nơi linh khí cạn kiệt, Sở Mặc cũng có thể cứng rắn rút ra linh khí vô tận sâu trong lòng đất!

Nhưng mà, Thương Khung Thần Giám lại cho ra một đáp án khiếnSở Mặc không ngờ được.

- Tiếp tục đi lên phía trước!

- Còn đi? Đường ở đâu?

Sở Mặc hơi ngẩn người.

Nơi này đã là cuối Thiên Lộ. Tiếp tục đi lên phía trước sẽ tiến thẳng vào hư vô. Nơi này không phải Thiên giới. Cuối đại lục khôn cùng của Thiên giới, tiếp tục đi lên phía trước sẽ bước thẳng vào tinh không (sao trời) mênh mông. Đối với đại tu sĩ cảnh giới Chân Tiên, tiến vào trong tinh không cũng không coi ra gì. Nhưng đây là Thiên Lộ! Ai biết được sau khi đi về phía trước một bước, ở trong này sẽ gặp phải chuyện như nào?

Sở Mặc không phải dũng cảm mà có chút mờ mịt. Hắn không nhịn được hỏi:

- Thật sự phải tiếp tục đi lên phía trước?

Thương Khung Thần Giám đưa ra một đáp án khẳng định:

- Đúng!

- ...

Trên đầu Sở Mặc hiện ra mấy vạch đen, chỉ có điều hắn vẫn chọn tintưởng Thương Khung Thần Giám. Hơn nữa hắn tuy là dùng thân giả Tam mệnh thuật lừa gạt La Quật không hề phòng bị, nhưng cũng không trông cậy vào việc từ nay về sau La Quật không tìm thấy hắn.

Đó chính là Chuẩn Chí Tôn, không phải một tu sĩ tầm thường. Trêu vào một sự tồn tại như vậy cần dũng khí. Sở Mặc tuy là không thiếu dũng khí này nhưng hắn cũng hiểu làm như vậy sẽ có hậu quả gì.

Dù sao cũng nhìn gã ta không vừa mắt. Hung hăng đùa cợt gã một trận rồi vội vàng chuồn đi. Đến bây giờ có khả năng là đã cách gã khá là xa rồi. Sở Mặc hơi hơi nhắm hai mắt lại, muốn tìm điểm nút của hư không. Nhưng đáng tiếc, hắn không tìm được. Chỉ có thể nhắm mắt lại, can đảm, bước ra một bước.

Cảm giác này thật ra không khác gì một phàm nhân đứng bên vách núi mà bước ra nửa bước.

Nơi này, ngay cả khí tức của Quy luật cũng không cảm giác được!

Một chân đã lơ lửng, Sở Mặc hít sâu một hơi, bước ra thêm một bước. Không bị ngã xuống!

Trong lòng Sở Mặc mừng rỡ, nhưng hắn cũng không dám làm càn chạy về phía trước mà cứ như vậy, từng bước một đi thẳng về phía trước.

Cho đến khi đi ra ngoài được mấy trăm bước, Sở Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đột nhiên phát hiện ra hắn đã không nhìn được vách núi cuối Thiên Lộ nữa rồi!

- Thương Khung Thần Giám, ta phải tiếp tục đi lên phía trước sao?

Sở Mặc hơi thiếu tự tin hỏi một câu.

- Đúng!

Thương Khung Thần Giám lại cho hắn đáp án một chữ.

Sở Mặc không nhịn được mà trừng mắt, dứt khoát không thèm nghĩ gì nữa mà đi nhanh, thẳng về phía trước.

Nơi hư vô này rất có thú vị. Dưới chân dẫm lên như dẫm lên bông, mềm mại, một chút cũng không chịu lực nhưng lại không làm hắn bị ngã.

Sở Mặc cứ như vậy đi trong không gian hư vô khoảng một canh giờ, phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện một sườn đồi khác.

Đập vào mắt chính là cổ thụ che trời cực lớn, ở bên cạnh sườn đồi đó sinh trưởng cao ngất, cao khoảng hơn vạn trượng.

Các loại chim thần dị thú qua lại không ngớt dưới cổ thụ hình thành một khu rừng rậm bao la, ngẫu nhiên còn có tiếng rồng gầm truyền ra.

Sở Mặc sợ ngây người, lẩm bẩm:

- Đây là chỗ nào? Chẳng lẽ nơi này là một đoạn Thiên Lộ khác bị cắt ra sao? Lúc này, La Quật đã đi tới cuối Thiên Lộ. Nơi cỏ hoang thê lương hoang vắng, gã ta dõi mắt trông về phương xa trước mặt. Hai mắt bắn ra hai tia thần quang nhìn không gian hư vô dường như muốn nhìn hết cả những thứ trong đó.

Nhưng mà tất cả đều là phí công.

Nơi hư vô kia, gã cơ bản nhìn không thấu.

Vô số năm rồi, La Quật vẫn hoài nghi phía trước, nơi hư vô trước mắt này có một đoạn Thiên Lộ khác. Gã ta cũng đã thử nghiệm nhiều lần nhưng chung quy đều thất bại. Một phân thân của gã cũng ngã xuống ở nơi hư vô này.

Khu vực này cơ bản không thể qua được!

La Quật nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả ở nơi này. Gã thi triển một môn tuyệt học muốn ngược dòng thời gian để nhìn thấy tất cả những việc đã xảy ra ở nơi này.

Phụt!

La Quật lại phun ra một ngụm máu tươi. Trong đôi mắt của gã bắn ra tia sáng làm người ta vô cùng sợ hãi, mang theo sự không dám tin, ngơngác nhìn về hư vô phía trước.

Gã suy diễn thiên cơ, lấy một ngụm máu làm cái giá lớn phải trả, rốt cục đã nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trên người mang theo vô tận khí hỗn độn, dường như hòa làm một thể với trời đất phương này. Đi vào nơi cuối cùng của Thiên Lộ trù trừ không tiến, do dự lúc lâu mới bắt đầu thật cẩn thận đi vào trong không gian hư vô kia.

Cả người La Quật đều ngây dại. Thậm chí gã có sự hoài nghi rằng kết quả suy diễn của mình có phải đã sai hay không? Làm sao có thể chứ? Bóng dáng cả người mang theo vô tận khí hỗn độn đó nhất định là Sở Mặc!

Nhưng hắn ta làm sao có thể tiến vào trong nơi hỗn độn kia? Làm sao có thể giẫm lên đó như đi trên đất bằng?

Thậm chí La Quật cảm giác được thân ảnh kia mỗi một bước dường như cũng rất cẩn thận. Nhưng vấn đề là người ta thành công!

Lúc này, La Quật không nhịn được mà bứt một sợi tóc trên đầu xuống. Tới cảnh giới như gã rồi, cho dù là một sợi tóc cũng có uy năng khó có thể tưởng được. La Quật vận chuyển pháp lực, lấy tay chỉ vàocọng tóc.

Xoát!

Cọng tóc kia hóa thành một người tuổi còn trẻ, khẽ khom người với La Quật:

- Bái kiến đạo hữu!

La Quật hít sâu một hơi, chỉ tay về hư vô phía trước:

- Đạo hữu, hãy đi đi.

- Tuân mệnh! Cọng tóc hóa thành hình người trẻ tuổi không chút chần chờ, đi về phía hư vô.

Vẻ mặt La quật khẩn trương nhìn mỗi một bước chân của người trẻ tuổi do cọng tóc mình hóa thành, sau đó cái chân còn lại cũng bước ra.

Vù!

Rơi thẳng xuống!

Trong nháy mắt, La Quật mất đi cảm ứng với cọng tóc kia, sau đó, trong lòng gã là một cõi u ám. Chuyện cho tới bây giờ, La Quật rốt cục có thể xác định chuyện vì sao Sở Mặc có thể lấy được pháp khí mà gã lại không thể. Trên người hắn có số mệnh khó có thể tưởng nổi!

Cơ duyên kia chỉ có thể là người ta thôi!