Đám Đế Chủ không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ bị dọa sợ rồi. Không ngờ kia chính là phân thân của Chí Tôn. Vì sự hiện hữu của vị này nên thiên địa mới không xuất hiện dị tượng. Chí Tôn đại biểu cho sự khởi đầu. Khi tu sĩ bước vào Chí Tôn mới bắt đầu thành đạo. Khi đó bỏ qua sức mạnh đã tu luyện từ trước, đây mới là khởi điểm tu luyện chân chính.
Hàn Băng Đế Chủ vốn đã suy yếu, giờ mặt lại tái nhợt:
- Chí Tôn, không ngờ có thể dễ dàng can thiệp vào thiên lộ của chúng ta như thế sao?
Sắc mặt của La Quật cũng rất khó coi nhưng vẫn gật đầu:
- Trong vũ trụ này không nơi nào mà họ không đến được.
- Nhưng ở trên thiên lộ, không thể trở thành Chí Tôn. Cự Linh Đế Chủ thì thào.
- Chúng ta chỉ cách họ có một trăm ngàn năm.
Mười vạn năm trước, khi vẫn còn Viêm Hoàng đại vực, thiên lộ cũng có thiên tài, cũng có thể lên đến Chí Tôn, tự mình vượt ra ngoài thiên lộ, hướng đến vùng trời cao hơn.
Nhưng sau khi Viêm Hoàng đại vực gặp nạn, thiên lộ cũng bị ảnh hưởng. Dù nơi đây tinh khí vẫn nồng đậm nhưng cũng không một ai có thể thành đạo. Nói cách khác, từ mười vạn năm trước, không có một tu sĩ thổ dân của thiên lộ nào thành đạo, dĩ nhiên không ai có thể ly khai nơi này. Các Đế Chủ không nhịn được đau buồn. Đúng là bọn họ đã sinh muộn một trăm ngàn năm rồi. Nếu ở thời đại kia, bọn họ cũng có cơ hội thành đạo, thoát khỏi thiên lộ.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào cái tên trẻ tuổi trơn như lươn, sờ vào một cái lại bị cắn một phát kia. Cả đám nhìn La Quật.
Phương xa lại lục tục có thêm vài Đế Chủ đại lão chạy đến. Tất cả cảm nhận được khí tức của La Quật, muốn đến bái kiến.
La Quật nhìn về phía Sở Mặc. Kiếp vân còn không tán đi, lại cóngười thứ ba bay lên trời, chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp.
- Mẹ nó, vẫn còn chưa hết mới tức chứ!
Cự Linh Đế Chủ điên cả người, ngay cả trước mặt La Quật đại nhân cũng không nhịn được mà chửi ầm lên.
Các Đế Chủ khác mặt dại ra. Đời này bọn họ đã thấy rất nhiều nhưng chưa từng chứng kiến cái tình huống xếp hàng tấn thăng lên Đế Chủ thế này.
Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chả lẽ cơ duyên cũng nối tiếp mà đến? Đến La Quật cũng giận sôi. Bọn họ tự nhiên không biết, từ đầu đến cuối, Sở Mặc đang toàn lực thúc dục Như ý huyết nguyệt ở Thương Khung Thần Giám.
Năng lượng tiêu hao khiến người khác phải điên cuồng. Cả núi Thiên tinh thạch cực phẩm chất trong Thương Khung Thần Giám đang giảm thần tốc.
Như ý! Như ý của ai, dĩ nhiên là ý của Sở Mặc. Sở Mặc muốn tất cả bằng hữu của mình có thể độ kiếp, dành được cơ duyên to lớn.
Nên dù là Sở Thanh, hay người đang độ kiếp là Tiêu Trường Bìnhđều hkoong biết sự việc phát triển thế này là do Sở Mặc nhúng tay. Đừng nói đám Đế Chủ kia tò mò, đến bọn họ cũng đang suy nghĩ mãi nhưng không có lời giải đáp.
Sở Mặc lại nhìn Hổ Liệt nói:
- Huynh đệ, người tiếp theo là ngươi.
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Sở Mặc. Nếu lúc này còn không đoán ra nguyên nhân họ liên tiếp độ kiếp thì đúng là quá ngu rồi.
- Ngươi… ngươi muốn dùng phương thức này tống chúng ta đi hết ư? Vậy ngươi thì sao?
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc hỏi.
Nguyệt Khuynh Thành lắc đầu:
- Công tử, không cần để ta đi, ta muốn cùng ngươi đối mặt. Sở Mặc cười cười:
- Nói ngốc gì đó. Đối mặt cái gì chứ? Đối mặt với đám Đế Chủ đang tức giận lôi đình kia sao? Hay tên chuẩn Chí Tôn phẫn nộ đó?
- Dù thế nào ta đều muốn cùng công tử đối mặt.
Nguyệt Khuynh Thành thật tâm nói.
- Yên tâm đi, ta không sao.
Sở Mặc khẽ cười.
Sở Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra người mang Sở Thanh đi là Phiêu Linh Nữ Đế. Tuy không biết vì sao nàng không xoay người lại nhưng Sở Mặc tin mình đoán đúng. Xem ra Hồng Nguyệt cô cô nói không sai, có một số người vẫn luôn chú ý mình, chỉ là đến giờ mình chưa phát hiện ra thôi.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà Hồng Nguyệt hay Tử Yên đều không nhắc nhở hắn phải cẩn thận ở thiên lộ cũng nên. Có Chí Tôn âm thầm chiếu khán mình thì các nàng còn phải lo gì chứ. Huống chi, hắn còn nhớ rõ vị thánh nhân kia để lại cho hắn một cơ duyên ở đây.
Khi Tiêu Trường Bình độ kiếp liền lấy ra pháp khí của mình, ngẫu nhiên hấp thu một só thiên lôi vào cơ thể, cũng khá bình tĩnh thong dong đối mặt với thiên kiếp của Đế Chủ. Thân là một trong những đại nhân trẻ tuổi của Thiên giới, Tiêu Trường Bình cũng có niềm kiêu ngạo của mình nhưng Tiêu Trường Bình cũng biết, chuyến đi thiên lộ này đã nợ Sở Mặc quá nhiều, không biết khi nào mới trả được hết.
Nhưng Tiêu Trường Bình cũng không thể hiện gì mà chỉ để ở trong lòng. Còn hơn ra vẻ dối trá, mang đến áp lực cho mình và đối phương.
Ầm ầm! Thiên kiếp vẫn đang tiếp tục.
Con ngươi của La Quật u tối lạnh lẽo, dán chặt vào từng hành động của bên này. Đám người Hàn Băng và Cự Linh Đế Chủ đứng gần lão, những người đang chạy tới cũng yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Dù bọn họ đều đã tấn thăng lên Đế Chủ nhưng cảnh tượng này vẫn gây rung động.
Một đám người tinh nhuệ nhất của Thiên giới đang ở địa bàn của họ, bày pháp trận, thong dong độ kiếp. Đây rõ ràng là đang khiêu khích.
Nhiều người tới sau thấy phẫn nộ. Khi bọn họ biết lúc trước có chuyện gì thì đều trầm mặc. Hóa ra cái người trẻ tuổi anh tuấn đang đứng an tĩnh cạnh một nam một nữ kia lại là người khủng bố như thế. Đã vậy, bằng hữu của hắn cũng chẳng có ai là người thường. Thiên kiếp đến, trên trời bắt đầu xuất hiện hình bóng của các vị Chí Tôn.
Cự Linh ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Thế hệ lớp trẻ bây giờ điên hết rồi, sao lại đều có cơ duyên lớn thế chứ? Đúng là không tin nổi.
Lời của Cự Linh đã hoàn toàn đại biểu cho đám Đế Chủ ở đây. Trong quá khứ mấy vạn năm qua, cực ít người có thể xúc động Chí Tôn hình bóng. Ngẫu nhiên có một người đều trở thành truyền thuyết, lưu truyền qua nhiều năm. Nhưng thế hệ này, hình bóng của Chí Tôn không còn đáng giá như thế. Mấy tu sĩ trẻ tuổi khi độ kiếp đều dẫn ra vài cái.
Sắc mặt La Quật ngưng trọng, không có vẻ trào phúng, lão hạ giọng nói:
- Hình bóng của Chí Tôn xuất hiện chứng tỏ những tu sĩ trẻ tiến vào thiên lộ lần này là một nhóm thiên tài có một không hai, đồng thời còn chứng minh một việc.
Mọi người kính sợ nhìn La Quật. Vừa nãy, La Quật bị thua thiệt trước phân thân của Chí Tôn nhưng không ảnh hưởng đến hình tượng của La Quật trong lòng bọn họ. La Quật vẫn là Vương trên thiên lộ. Em họ La Quật, La Tố cũng chạy đến, thấy ca ca nói, không nhịn được hỏi: