Trong con ngươi Sở Mặc hào quang chợt lóe, những vẫn dừng tiếp tục tất công. Thiếu đi tất cả lực lượng, con người lạnh lùng nhìn Phạm Dương.
- Phạm Dương, ngươi làm gì!
Thủy Y Y nổi giận.
Đại lão Cảnh giới Đế Chủ, một lòng muốn trốn chạy, chỉ cần một chốc lát, như vậy đủ rồi. Cho nên, tên tu sĩ Đế Chủ tam trọng kia, thân hình nháy mắt biến mất, trong hư không, chỉ để lại một vết tàn của đạo pháp.
Phạm Dương lúc này mới sợ hãi mà nói:
- Xin lỗi … Đại nhân, ta, ta muốn ngăn hắn chạy trốn, ai ngờ Sở công tử... người ra tay.
Nét mặt của Phạm Dương nhìn qua đầy vẻ uất ức, giống như thật sự không biết Sở Mặc sẽ ra tay, ánh mắt không một chút trốn tránh, nhìn qua vô cùng chân thành tha thiết.
Con ngươi Thủy Y Y trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Phạm Dương, tức giận cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ. Bất kể thế nào, Phạm Dương đã trở thành người tùy tùng lâu năm, cho tới nay đều là trung thành và tận tâm, đối với nàng chưa bao giờ ngỗ nghịch. Nhìn ánh mắt oan ức của Phạm Dương, trong lúc này, Thủy Y Y thật sự có chút hoài nghi, Phạm Dương rốt cuộc là có tâm hay là vô ý.
Vừa lúc rồi, thật sự là trùng hợp!
Nếu không phải Phạm Dương trực tiếp xuất hiện trên đường đao công kích của Sở Mặc, tên tu sĩ Đế Chủ tam trọng thiên kia khẳng định đã bị Sở Mặc chém rồi!
Nói hắn cố ý dường như rất không có khả năng, không nói hai bên không thuộc về phe cánh nào, cho dù Phạm Dương thật muốn làm chút gì đó, cũng không đáng lấy mạng của mình làm tiền đặt cược. Bởi vì một đao kia của Sở Mặc nếu không phải thu hồi lại, ngay cả hắn cũng sẽ bị giết; có thể nói hắn vô ý, tất cả cũng cảm thấy nói không thể nào tin nổi, bởi vì sai lần, quá thực là quá thấp kém rồi!
Cho dù người không có kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải lúc đó xuất hiện ở vị trí đó.
Con ngươi sáng lên của Tiêu Trường Bình đang ngồi ở bên kia nghỉ ngơi, hắn tuy rằng luôn trong khôi phục thương thế, nhưng trên thực tế cũng không có bỏ qua sự chú ý, cho nên, cả quá trình sự việc, không ai rõ ràng hơn hắn. Nhưng có một số việc, hắn không thể nào công khai nói ra. Vì thế Tiêu Trường Bình trực tiếp truyền âm cho Sở Mặc:
- Cái người Phạm Dương kia gài người! Trước khi ngươi vừa động thủ, hắn đã kết nối với Đế Chủ kia, tuy rằng che dấu vô cùng tốt, nhưng giữa bọn họ tuyệt đối là có truyền âm! Sau đó, trong nháy mắt đao chém ra của ngươi, hắn chọn đúng vị trí kẹp vào, chính là đặt cược ngươi không thể ngay cả hắn cũng chém, tạo cơ hội cho tên Đế Chủ khốn kiếp đó chạy trốn. Ngươi phải cẩn thận, cái tên Phạm Dương kia, tuyệt đối có vấn đề!
Sở Mặc đáp lại một tiếng:
- Ta biết rằng rồi.
Theo sau, Sở Mặc nhìn Thủy Y Y nói:
- Việc đã đến nước này, nói cái gì nữa cũng vô ích. Chúng ta mau đi thôi, nếu không bị hắn đưa người lại giúp, rất nguy hiểm.
Lúc Sở Mặc đang nói, thần thức hùng mạnh vô cùng vẫn tập trung vào Phạm Dương.
Thần trí của Sở Mặc vượt xa cảnh giới trước mắt của hắn, đã vào Đế Chủ. Cho nên, thần trí của hắn tập trung Phạm Dương, Phạm Dương căn bản không thể nào phát giác. Sở Mặc phát hiện, khi hắn nói lời nói này, sóng tinh thần phản ứng của hắn rõ ràng khác thường.
Sở Mặc bất động thanh sắc, nhìn Sở Thanh:
- Tỷ cảm thấy thế nào?
Sở Thanh cũng là chưa nhiều lời, gật gật đầu:
- Nếu là hiểu lầm, chúng ta mau đi thôi.
Nói xong, Sở Thanh nhìn thoáng qua Tiêu Trường Bình:
- Tiêu đạo hữu, ngươi không sao chứ?
Tiêu Trường Bình lúc này đứng dậy, cười nói:
- Đa tạ chư vị ra tay cứu giúp, ta không sao, còn chưa chết!
- Tốt lắm, chúng ta mau đi nhanh thôi.
Sở Thanh nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Phạm Dương một cái.
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, trên mặt tuy rằng mang theo vài phần phẫn nộ, nhưng là không nói thêm gì.
Chỉ có Thủy Y Y, vẻ mặt xấu hổ, nàng tuy rằng cũng đã nhận ra một ít gì đó, nhưng lại không dám tin cũng không muốn tin. Nhưng giờ phút này, trong lòng của nàng, vô cùng khó chịu.
Đoàn người lập tức rời khỏi nơi này, tiếp tục đi tới tới sâu thẳm trong Thiên Lộ.
Ba ngày liên tiếp, đều không có bất cứ động tĩnh gì, trên đường tuy rằng xuất hiện vài sinh linh thổ dân Thiên Lộ tương đối cường đại, nhưng dưới sự hợp lực của mọi người, cũng không quá nguy hiểm mà vượt qua
Vài lần chiến đấu, Phạm Dương đều biểu hiện vô cùng sinh động, tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng làm cho người ta có cảm giác lập công chuộc tội.
Mọi người nhìn vào, dường như cũng dần dần quên chuyện kia. Sau khi thương thế của Tiêu Trường Bình khôi phục một ít, cũng không đơn độc rời đi. Mục đích của hắn cũng là tiến sâu vào trong Thiên Lộ để ngộ đạo, đi cùng những người, sẽ an toàn thêm một chút.
Buổi tối ngày thứ năm, mọi người dừng lại ở một cánh đồng hoang vu, ở bên cạnh bờ hồ.
Trong nhẫn trữ vật của mỗi người, đều có lều trại, mọi người cách nhau không xa, nhưng cũng không tính là quá gần. Thuộc về chuyện có gì xảy ra, mọi người đều có thể phản ứng kịp thời, nhưng lại không ảnh hưởng khoảng cách tu luyện lẫn nhau.
Phạm Dương ngồi ở trong lều của mình, sắc mặt âm u lạnh lẽo, con ngươi âm u, trên người tản ra hơi thở oán giận.
Hắn đầu tiên là từ trong nhẫn trữ vật lấu ra một kiện pháp khí cổ xưa, pháp khí này giống như vòng tròn, trên đó điêu khắc hoa văn phức tạp. Có một vết nứt, gần xuyên qua bề mặt pháp khí.
Đây là một pháp khí cổ xưa bị khiếm khuyết, từng là một kiện chí tôn khí. Mặc dù có chút khiếm khuyết, nhưng lại có uy lực vô cùng.
Phạm Dương vuốt ve pháp khí này, trong mắt hào quang lóe ra như là đang do dự cái gì. Cuối cùng, hắn cắn răng làm ra quyết định Trực tiếp đem lực lượng rót vào pháp khí cổ xưa, kích hoạt nó.
Pháp khí lập tức phát sáng lên, tản ra hào quang dịu dàng, hình thành một đạo phòng ngự che chắn, vây quanh thân thể Phạm Dương.
Đây là một pháp khí cổ xưa ngăn cách thần thức và âm thanh, đương nhiên, nó còn có tác dụng khác, nhưng dùng ngăn cách thần thức và âm thanh, nhưng có uy lực khó có thể xuyên thấu Đế Chủ. Nếu là lúc không sứt mẻ, phòng ngự kiện pháp khí này, hoàn toàn có thể ngăn chặn sự tra xét của Đế Chủ!
Nhưng dây, cũng đã đủ rồi!
Khi phòng ngự che chắn hoàn toàn hình thành, Phạm Dương nhẹ nhàng thở ra, hắn còn cố ý ho khan vài tiếng lớn.
Bên ngoài yên tĩnh, không có một chút thanh âm.
Phạm Dương rốt cục có thể yên tâm, pháp khí cổ xưa gia truyền vẫn còn dùng được.
- Y Y, rất xin lỗi, là nàng ép ta! Đây là nàng ép ta, nếu như nàng còn giống như trước kia, ta tuyệt đối không làm chuyện này, nhưng mà nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng! Nếu như bọn họ lật lọng, muốn ra tay với nàng, vậy thì cho dù liều mạng, ta cũng sẽ hộ tống nàng thoát ra khỏi nơi này!