Thí Thiên Đao

Chương 1405: Đấu với Đế Chủ (2)




Phập!

Nhát đao kia lập tức để lại trên người gã Đế Chủ một vết thương tuy rằng không sâu nhưng lại rỉ máu.

Xuỵt…

Máu của gã Đế Chủ mới rỉ ra một chút đã bị Thí Thiên trực tiếp hút lấy. Dọa cho gã Đế Chủ này tái nhợt cả mặt, chỉ vào cây đao trong tay Sở Mặc hô lên hoảng hốt:

- Yêu đao! Sở Mặc lạnh lùng nhìn gã Đế Chủ là dân bản địa trên Thiên lộ, lạnh lùng hỏi:

- Sao ngươi lại ra tay với ta?

- Hừ, nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi!

Gã Đế Chủ lấy một món pháp khí ra, giây lát đánh về phía Sở Mặc.

Pháp khí tản ra quy tắc đạo vận vô cùng to lớn, mang theo hơi thở linh hoạt sắc bén vô song, muốn đem Sở Mặc trực tiếp nghiền nát.

Sở Mặc giương tay, lại là một đao. Đao ấy không phải U Minh Bát Đao, mà là một đao do chính bản thân Sở Mặc lĩnh ngộ ra được!

Keng!

Răng rắc!

Món pháp khí này lập tức bị đao của Sở Mặc chém vỡ.

Trên mũi đao của Sở Mặc không để lại bất cứ dấu vết nào.

Cỗ tay của Sở Mặc hơi rung lên, nhát đao vừa rồi tiêu hao của hắnkhá nhiều năng lượng. Nhưng uy lực lại làm cho kẻ khác phải rung động.

Những người vây xem phương xa cũng không nhịn được hô lên từng trận.

- Nhát đao kia… có đạo!

Trong đám người vây xem có Đế Chủ là dân bản địa trên Thiên lộ khẽ hô.

Một số tu sĩ cảnh giới cao thâm cũng nhìn ra được, nhát đao này của Sở Mặc hoàn toàn khác với hai đao phía trước, bên trong có đạo thuộcvề riêng mình. Là một sát chiêu chân chính.

Sở Mặc dùng một đao chém nát pháp khí do Đế Chủ bậc ba này ném ra, sau đó chém liền tay đao thứ ba trong U Minh Bát Đao trảm phách!

Một đao kinh hồn, để lại trên người gã Đế Chủ bậc ba này một miệng vết thương.

Căn bản là không tránh nổi!

Mà rõ ràng gã Đế Chủ bậc ba kia cảm thấy bản thân có thể tránh được. Thực sự là quỷ dị, quá quái đản rồi!

Trên mặt những tu sĩ vây xem kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ và ngưng trọng, cảm thấy thật bất ngờ.

Có người thì thào nói:

- Đao pháp này… hình như có chút giống với tuyệt kỹ của một gã Chí Tôn khoảng mươi vạn năm trước trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, thời gian mươi vạn năm trước thực sự rất cổ xưa, đại vực Viêm Hoàng bị chia năm sẻ bảy, đến lịch sử cũng bị xuất hiện sự đứt đoạn. Một số việc rõ ràng còn lưu truyền đến hôm nay, nhưng sự thật lạisớm bị vùi lấp trong dòng sông lịch sử.

Sau đó, Sở Mặc lại chém ra đao thứ tư!

Ác mộng!

Rồi đến đao thứ năm, sấm sét!

Trên bầu trời vang lên một tiếng sét đánh đinh tai nhức óc như khi thiên kiếp buông xuống. Âm thanh đó trực tiếp dọa cho người ngoài hoảng sợ, muốn rút lui theo bản năng, kế tiếp mới phát hiện ra, không ngờ tiếng sét đánh kia lại xuất hiện từ thanh đao của Sở Mặc. Hai đao này đánh cho tu sĩ Đế Chủ bậc ba kia phải lùi liên tiếp về phía sau, trên người lưu lại hai miệng vết thương rất sâu. Trong lòng của y cũng tức anh ách, bản thân đường đường là một đấng Đế Chủ, không ngờ lại bị một vãn bối trẻ tuổi cảnh giới mới Chân Tiên đánh cho chật vật như vậy, còn tổn thất mất hai món pháp khí nữa. Chưa nói đến việc này khiến y mất hết thể diện ra sao, chỉ riêng những mất mát kia đã khiến y phát cuồng rồi.

- Tiểu bối, ta nhất định sẽ trấn áp được ngươi!

Gã Đế Chủ bậc ba này rốt cuộc liền không nhịn nổi nữa, bắt đầu đánh trả độc ác, thi triển ra tuyệt học của mình. Nhưng tại thời khác này, khí thế trên người Sở Mặc lại tăng vọt lên!

Khi ấy, Sở Mặc đang vận hành hai chữ Binh và Liệt trong Cửu Tự Chân Ngôn.

Nguồn năng lượng mênh mông nhanh chóng ngưng tụ từ bốn phương tám hướng vào trên người Sở Mặc, tinh khí cuồn cuồn chen chúc dồn tới chỗ hắn như điên rồi.

Chữ Binh có uy lực hấp thu năng lượng không gì sánh kịp!

Không gian và thời gian của nơi này như bị phân cách với bên ngoàivậy. Trong mắt người bên ngoài, xung quanh khu vực của Sở Mặc và gã Đế Chủ kia phảng phất như có vô số tấm gương lớn, treo lơ lửng trong không trung.

Thời gian ứ đọng, không gian bị bóp méo.

Sau đó, chính vào khi ấy, thanh đao kia của Sở Mặc vẫn đang âm thầm chuẩn bị… hắn muốn dùng một đao chém chết tên Đế Chủ bậc ba này!

Không muốn hỏi vì sao phải ra tay ư? Vậy liền không cần bàn nữa.

Lúc này, tất cả đám Đế Chủ quyền năng là thổ địa chân chính đang ẩn nấp ở nơi này đều bị làm cho kinh sợ.

- Loại tuyệt học này… đáng lẽ nên do chúng ta nắm giữ, nếu là như vậy, chúng ta liền có khả năng thoát khỏi Thiên lộ!

Có Đế Chủ cảnh giới cao truyền âm cho người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên do dự một chút, nói:

- Nghe nói người này… có liên quan đến người hơn mươi vạn năm trước kia, là đời sau của y, làm vậy, có thể sẽ chọc giận y không?

- Báo chuyện này cho La Quật, nếu y chịu ra tay, vậy thì không sao rồi.

Gã Đế Chủ cảnh giới cao thâm kia lại truyền âm nói.

Người đàn ông trung niên do dự một chút, gật gật đầu:

- Được rồi, nếu như y chịu ra tay… thì chuyện này sẽ không thành vấn đề!

Nói xong, người đàn ông trung niên liền lẳng lặng rút khỏi đám đông, nhanh chóng đi mất dạng.

Mà bên trong không gian khép kín kia, gã Đế Chủ bậc ba đang điên cuồng tả xung hữu đột, muốn chạy thoát ra ngoài. Bởi vì nơi này đã thành một không gian có chủ riêng biệt! Một không gian do tu sĩ Chân Tiên ngưng kết ra, vây khốn bậc cao thủ Đế Chủ như y!

Chuyện này quả thực quá đỗi ly kỳ, có nói ra cũng chưa chắc người khác tin.

Nhưng chuyện này lại cứ xảy ra ngay trước mắt mọi người như vậy.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về nơi đó, hiện tại, bọn họ đã vứt bỏ mọi suy nghĩ toan tính riêng rồi. Nói thí dụ như: Rốt cuộc Sở Mặc có tư cách chen chân vào hàng ngũ các đại nhân trẻ tuổi hay không. Giờ chẳng còn ai để tâm đến vấn đề này nữa. Vấn đề mà mọi người đang nghĩ tới chính là: Rốt cuộc Sở Mặc có thể đánh bại vị Đế Chủ bậc ba này hay không!

Gã Đế Chủ bậc ba kia cảm thấy như đang rơi vào cơn khủng hoảng trước nay chưa từng gặp, thậm chí y còn không biết đây là thuật thần thông gì. Vậy mà có thể ngưng đọng thời gian, bóp méo không gian, không trung trước mặt y như bị xé thành vô số sợi nhỏ, mắt thấy Sở Mặc đang đứng nơi đó, chuẩn bị sẵn sàng… nguồn tinh khí đang chảy cuồn cuộn không ngừng vào cơ thể hắn.

Nhưng y vẫn không thể nào với tới đối phương! Từ ngày bước chân lên con đường tu luyện, y chưa từng rơi vào thế bị động như vậy. Với một người tu sĩ mà nói, sinh ra trên Thiên lộ vừa là chuyện tốt, mà cũng là chuyện xấu.