Thí Thiên Đao

Chương 1372: Tránh ra! 




Cho nên, Triệu Đông Minh sau khi thấy ba người Sở Mặc Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, phản ứng đầu tiên chính là: Bất kể như thế nào, cũng phải ngăn chặn họ ở đây, nói gì cũng không thể để hắn cướp đượcvận may kia! Nếu lại để hắn giành được gốc Chuẩn Thánh Dược chẳng phải là càng nghịch thiên hơn sao?

Nghĩ vậy, vẻ mặt Triệu Đông Minh bỗng nhiên hơi hoảng hốt, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ mình đã thừa nhận không bằng Sở Mặc, đã bắt đầu thừa nhận Sở Mặc là một yêu nghiệt nghịch thiên rồi sao?

Nhìn đám người ở trước mặt, trên mặt Sở Mặc không chút biến hóa, bình tĩnh nói:

- Tránh ra!

- Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói tránh ta phải tránh hay sao? Một nam tử mày kiếm mắt sáng tuấn lãng, thân hình cao ráo, thể hình to lớn liếc xéo Sở Mặc, trên mặt có vài phần khinh thường.

Lúc này, Trương Song Song bỗng nhiên chớp chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đứng một bên nói:

- Hắn chính là Sở Mặc!

Tên nam tử tuấn lãng mày kiếm mắt sáng kia chợt ngẩn ra, lập tức nhướng đuôi mày lên, lạnh lùng nhìn Sở Mặc, trong mắt bắn ra hai tia sáng cực kỳ lạnh lẽo:

- Ngươi chính là Sở Mặc?

Sở Mặc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nam tử này.

- Cút!

Tên nam tử tuấn lãng mày kiếm mắt sáng dường như ngay lập tức nổi giận, trong mắt lửa giận bốc lên. Sở Mặc hơi hơi nhíu nhíu mày, không nói chuyện mà ra tay luôn!

Chẳng ai ngờ rằng Sở Mặc ra tay gọn gàng mà linh hoạt, lại nhanh như vậy.

Ầm!

Thiên quyền của quyền pháp Tam Tài Thiên Địa Nhân!

Một lực lượng mênh mông hùng hồn tản ra từ quả đấm của Sở Mặc, dường như muốn xé nát cả trời đất này. Trong mắt tên nam tử tuấn lãng lập tức xuất hiện thần sắc hoảng sợ. Gã không nghĩ tới Sở Mặc một lời không hợp liền ra tay, càng không nghĩ tới tên tu sĩ chỉ có cảnh giới Thiên Tiên này lại hùng mạnh như thế.

Gã vừa làm một động tác phòng bị, quả đấm của Sở Mặc đã tới trước cơ thể gã rồi.

Nháy mắt đã đánh vào ngực tên nam tử tuấn lãng, đánh bay thân thể của gã ta.

Tên nam tử tuấn lãng ở giữa không trung không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị hung hăng quẳng đi rất xa, nện trênphiến đá lớn, lập tức tạo ra một hố rất sâu.

Còn mấy tên kia đều trực nhảy mí mắt. Bọn họ đều cảm giác đau thay tên nam tử tuấn lãng.

Một tên đại tu sĩ cảnh giới đầu của Chân Tiên bị Sở Mặc một chiêu đã đánh ngã trong nháy mắt.

Phần chiến lực này trong mắt mọi người, trong lòng đều bị chấn động đến sóng gió động trời.

Đại nhân trẻ tuổi ra tay, cũng chỉ như vậy thôi nhỉ? Sở Mặc này làm sao mà là một thiên kiêu gần bằng đại nhân trẻ tuổi được? Hắn rõ ràng là một yêu nghiệt không kém đại nhân trẻ tuổi!

Bởi vì hắn vẫn chưa tới cảnh giới Chân Tiên! Vẫn là một Thiên Tiên!

Bây giờ đã có chiến lực như này rồi, như thế chờ hắn đột phá đến cảnh giới Chân Tiên thì còn hùng mạnh đến mức nào nữa?

Mọi người, giờ khắc này tất cả đều trầm mặc.

- Tránh ra. Sở Mặc lại nói một lần.

Lúc này đây, Triệu Đông Minh đứng ra, lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói:

- Trong đây đều là đại nhân trẻ tuổi, ngươi một...

Sở Mặc đưa tay ra một quyền.

Không nói chuyện, trực tiếp đánh!

Triệu Đông Minh sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, thân hình giống như một luồng khói nhẹ. Có thể làm tùy tùng bên người Long Thu Thủy, thực lực làm sao kém được?

Nhưng vẫn không thể tránh được một quyền này của Sở Mặc. Bị đánh bay, hộc máu tươi, bị quẳng thành một đống trên phiến đá lớn.

Trương Song Song nhìn Sở Mặc:

- Ngươi không biết là ngươi đã quá bá đạo hay sao?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Trương Song Song, thản nhiên nói:

- Ít nhất ta không bắt các ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai!

- Ngươi...

Trương Song Song lập tức nghẹn lời, trong lòng nổi lên lửa giận mãnh liệt nhưng không có cách nào khác.

Lúc này có một nữ tử xa lạ nhẹ nhàng nói:

- Để hắn đi qua đi.

Sau khi cô gái này nói xong, Trương Song Song ngậm miệng lại. Tuy rằng vẻ mặt không tình nguyệt nhưng vọt thẳng qua một bên. Biểu hiện của những người khác cũng không khác lắm, tất cả đều yên lặng nhường ra con đường bị chặn. Điều này làm cho một vài tu sĩ xem náo nhiệt từ xa đều không ngừng kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng hâm mộ trong lòng. Nếu bọn họ có phần chiến lực này của Sở Mặc cũng có thể đi kiếm một chén canh đó!

Sự hấp dẫn của gốc Chuẩn Thánh Dược kia với những tu sĩ này hoàn toàn không kém so với bất cứ cơ duyên nào bọn họ có thể dành được trên Thiên Lộ.

Nhưng đáng tiếc, cảnh giới của bọn họ dù sao cũng kém cả một quãng đường dài, ngay cả đám người chặn đường đó cũng không thể đột phá. Sở Mặc nhìn thoáng qua nàng kia vừa nói, hơi hơi gật đầu với nàng ta, xem như lòng biết ơn.

Cưỡng ép đột phá đi vào, Sở Mặc nghĩ cũng có thể làm được. Nhưng nếu vậy thì ít nhiều phải phí một phen công phu, hơn nữa cũng sẽ đắc tội với nhiều người hơn.

Sở Mặc dẫn theo Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt đi về phía núi vô danh, nữ tử vừa mới thả Sở Mặc bỗng nhiên nói ở sau lưng:

- Đại nhân nhà ta là Thủy Y Y.

Sở Mặc nao nao. Nguyệt Khuynh Thành nao nao, trong con ngươi xuất hiện vẻ cảnh giác.

Hổ Liệt hơi sửng sốt, tiếp đó trên mặt xuất hiện vẻ nghiền ngẫm, cười hì hì nhìn Sở Mặc.

Nàng kia nói tiếp:

- Người mà ngài vừa đánh bay là tùy tùng của đại nhân nhà ta.

- Ah.

Sở Mặc gật gật đầu, không nói cái gì nữa, bay thẳng đến bên trong. Nàng kia cũng ngậm miệng không nói thêm gì. Bởi vì người thông minh đã hiểu được ý tứ của nàng.

Hổ Liệt ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Sở Mặc nói:

- Thủy Y Y đó! Đệ nhất mỹ nữ Thiên giới, diễm phúc của cậu thật không nhỏ! Làm người ta phải hâm mộ.

- Diễm phúc này... tặng cho huynh, thế nào?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Hổ Liệt.

Hổ Liệt lắc đầu liên tục:

- Anh đây không có phúc tiêu thụ đâu, tự mình cậu giữ đi. Đừng nóitrong nhà anh đây còn một con cọp mẹ, cho dù là không có... cũng không hưởng thụ được loại này. Thật là đáng sợ. Cậu không thấy ánh mắt nhìn cậu của mấy tên tùy tùng vừa rồi của Thủy Y Y sao?

Nguyệt Khuynh Thành ở một bên nói:

- Tràn đầy phẫn hận, còn có sự ghen tị mãnh liệt.

- Đúng, đúng, đúng, Khuynh Thành hình dung vô cùng chuẩn xác!

Hổ Liệt ở một bên không sợ làm lớn chuyện.

Sở Mặc lắc đầu gượng cười:

- Các người đủ rồi đó.. trời mới biết đại nhân Thủy Y Y kia là muốnthế nào, ta vốn không quen biết nàng ta.

Nguyệt Khuynh Thành sâu kín nói:

- Trên đời này có một loại tình cảm, tên là sùng bái!

Sở Mặc không nhịn được liếc mắt:

- Một đại nhân trẻ tuổi sùng bái ta? Đừng có đùa.

Nguyệt Khuynh Thành nói:

- Ta cảm thấy chính là như vậy đấy.