Giờ ra tay giết Tề Bác là thắng mà chẳng vẻ vang.
Tề Bác nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
Cảm tạ!
Sở Mặc không nói gì.
Tề Bác trực tiếp dẫn theo ba người thu lấy thi thể Lãnh Nam, có chút thê lương rời đi.
Cứ thả như vậy, không sợ tương lai bọn họ trả thù? Hổ Liệt đi tới, cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc hỏi.
Có lẽ hắn không làm như vậy.
Sở Mặc cười cười:
Lại nói, cho dù hắn thật sự làm như vậy, ta cũng không sợ.
Đung vây... Ngươi trưởng thành quá nhanh!
Hổ Liệt không kìm nổi thở dài, dựa theo cảnh giới, hắn và Nguyệt Khuynh Thành đã là Chân Tiên đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa là có thể trở thành Đế Chủ. Nhưng đối mặt với Thiên Tiên Sở Mặc, bọn họ vẫn có cảm giác kính sợ từ nội tâm.
Chiến lực của Sở Mặc thật sự quá hùng mạnh! Người không biết chuyện sẽ nhìn mấy món pháp khí khủng bố của hắn. Nhưng người đã thật sự cùng Sở Mặc chiến đấu đều biết điểm đáng sợ nhất của Sở Mặc chính là chiến lực mạnh mẽ!
Chân chính đáng sợ là bản thân Sở Mặc!
Chứ không phải pháp khí!
Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành, có chút kinh ngạc nói:
Hai người các ngươi... Trong khoảng thời gian này nâng cao nhanh thật!
Nguyệt Khuynh Thành đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
Ta... dùng đan dược. Hổ Liệt nhìn Sở Mặc cười nói:
Ngươi tìm được một tùy tùng vô cùng trung thành, ngay từ đầu nàng cự kháng cự loại đan dược này, nhưng sau khi ngươi gặp chuyện không may, nàng lại không chút do dự...
Nguyệt Khuynh Thành đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Sở Mặc nao nao, lập tức nghĩ đến đan dược bọn họ nói là gì, vì thế cười giải thích:
Đan dược kia đúng là tà ác như ngươi nghĩ, bởi vì thành phần đan dược là máu của cường nhân.
Được rồi, công tử đừng nói nữa.
Nguyệt Khuynh Thành sắc mặt trắng nhợt, dường như có chút không khoẻ, nghĩtới đan dược kia thấy khó có thể khống chế cảm giác buồn nôn.
Hổ Liệt không thèm để ý nói:
Các ngươi chưa nghe nói tới Chí tôn huyết đại dược năm đó, nghe rồi sẽ không có cảm giác gì.
Nói xong, nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành sắc mặt tái nhợt, Hổ Liệt nói:
Trong những năm tháng chí tôn tung hoành tu hành giới, chí tôn huyết... mới là dược cấp cao nhất! Một giọt chí tôn huyết luyện hóa thành đan dược có thể giúp tu sĩ bình thường tăng vọt thực lực! Ai có chí tôn huyết đại dược thì sẽ có vô số người mơ ước.
Dùng máu người chế thuốc... Cảm giác thật tà ác.
Nguyệt Khuynh Thành nhỏ giọng nói. Hổ Liệt lắc đầu:
Ta là hổ tộc, ta không thấy tà ác.
“... “ Sở Mặc.
“... “ Nguyệt Khuynh Thành.
Hai người không nói gì nhìn Hổ Liệt, bỗng nhiên hiểu được sao ban đầu Hổ Liệt không từ chối Chân Tiên đại dược. Bởi vì người ta vốn không phải là người!
Hổ Liệt có chút oán giận nói:
Tu sĩ nhân loại dùng tu sĩ thú tộc chế thuốc thì sao, chẳng lẽ các ngươi không thấy tà ác? Sở Mặc xoa cằm nhìn Hổ Liệt, đánh giá từ trên xuống dưới nói:
Nghe nói hổ tộc toàn thân đều là bảo vật...
Cút đi!
Hổ Liệt liếc mắt:
Muốn ăn thịt đi tìm thú tộc khác đi! Ta là đại ca ngươi!
Nguyệt Khuynh Thành cười rộ lên, cảm giác không khoẻ cũng giảm bớt đi nhiều.
Lúc này Hổ Liệt nói với Sở Mặc:
Ngươi còn nhớ kẻ tên Khổng Hoành Nghĩa không? Kẻ nói lên Thiên Lộ phải gặp lại ngươi. Sở Mặc gật đầu:
Làm sao?
Ăn nó!
Hổ Liệt hưng trí nói:
Nó là khổng tước tộc đấy! Bản thể là bạch khổng tước! Ta đã thèm nhỏ dãi cánh khổng tước nướng lâu rồi!
“... “ Sở Mặc xám xịt nhìn Hổ Liệt:
Nhưng hắn không đắc tội ta.
Hắc... nhìn rồi biết, hắn nhất định sẽ đắc tội ngươi.
Hổ Liệt cười ha hả nói, sau đó như nghĩ tới chuyện gì:Ngươi có biết tên vừa bị ngươi cùng Tề Bác đánh bị thương sợ quá chạy mất kia là ai không?
Nhắc tới người này, Sở Mặc có chút lo lắng. Hắn nghĩ tới lúc ở Tiên giới Phiêu Diêu Cung gặp bù nhìn cùng với lá thư.
Ca ca quen kẻ kia?
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt.
Hổ Liệt lắc đầu nói:
Ta không biết người này, nhưng từng nghe truyền thuyết về hắn.
Nguyệt Khuynh Thành nhíu mày, nói:
Ta cũng đã nghe truyền thuyết về hắn, là tên sát thủ kia sao? Hổ Liệt gật đầu nhìn Sở Mặc:
Là sát thủ trong truyền thuyết từng đánh chết hai gã Đế Chủ. Người này rất thần bí, không có ai biết họ tên của hắn, gần như không chiến đấu trực diện mà đánh lén. Kỳ thật lần trước ngươi bị thương, ta cũng đã hoài nghi hắn. Nếu không phải lần này ngươi phát hiện ra hắn đã đạt được mục đích rồi.
Nguyệt Khuynh Thành lạnh lùng nói:
Kẻ này đáng chết!
Sở Mặc thản nhiên nói:
Lần này để hắn thoát, lần sau chưa chắc may mắn như thế.
Hổ Liệt gật đầu:
Đúng vậy, đối với một sát thủ mà nói, lỡ tay một lần sẽ không ra tay lần thứ hai, đây là quy củ cơ bản nhất. Hắn phá vỡ quy củ, lại bị thương nặng, lần sau gặp là ngày chết của hắn.
Theo sau, Sở Mặc cùng Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, ba người cùng nhau ly khai nơi này, tiếp tục tiến về phía trước.
Trên Thiên Lộ không thể dùng bản tin nhưng có thể dùng truyền âm thạch, chỉ là tốc độ truyền tin chậm đi rất nhiều, nhưng cũng không thể ngăn cản việc tin tứctruyền bá.
Ba người Sở Mặc đã nghe được rất nhiều tin hữu dụng từ miệng các tu sĩ khác.
Lần này Thiên Lộ có tin tức kinh người! Sư phụ của Sở Mặc và sư nương của hắn nhất tề bước vào cảnh giới Đế Chủ, hơn nữa đều là Đế Chủ bậc cao, tiến bộ to lớn, gần như trước đó chưa từng có!
Sư nương Sở Mặc từ cảnh giới Đại La Kim Tiên một hơi đột phá đến cảnh giới Đế Chủ, xem Thiên kiếp như trò đùa, đáng sợ hơn lúc thăng tiến Đế Chủ, trên bầu trời xuất hiện mười ba tượng chí tôn! Không biết vị ấylúc thăng tiến cảnh giới Đế Chủ có xuất hiện nhiều tượng chí tôn như vậy.
Sư phụ của Sở Mặc còn đáng sợ hơn, lúc thăng tiến Đế Chủ không có dị tượng, rất nhiều người thấy thế đều cảm thấy kỳ tích đã dừng lại. Ai ngờ tiếp theo xuất hiện một pho tượng chí tôn pháp tướng! Hoàn toàn vượt xa mười ba tượng chí tôn của vợ hắn!
Có đồ đệ như Sở Mặc đâu phải người đơn giản? Đừng thấy người ta từ Tiên giới phi thăng lên mà trêu chọc người ta.
May mắn hai người kia đã rời Thiên Lộ, nói cách khác, đại nhân trẻ tuổi ở trước mặt bọn họ chính là tiểu hài tử, người ta tát một cái là có thể trấn áp.
Vì sao rút lui? Trên Thiên Lộ thăng tiến Đế Chủ, không phải vẫn có thể tiếp tục sao?
Ngươi ngốc à? Người ta đã đi tới cuối Thiên Lộ. Không phải còn rất xa sao?
Có người nghi vấn.
Có kẻ hiểu biết khinh thường trả lời:
Thiên Lộ đi mãi không xong! Cái gọi là cuối là đạo của mình! Trên Thiên Lộ không thể thăng cấp được nữa chính là đi đến cuối.
Giờ Sở Mặc mới biết sư phụ và sư nương kỳ ngộ như thế. Điều này làm Sở Mặc vô cùng phấn chấn, thậm chí rất vui vẻ.