- Ngươi á?
Mọi người sửng sốt.
Hoàng Vô Song khó mà tin nhìn Sở Mặc, nhưng không nói gì.
Hổ Liệt hơi lo lắng:
- Huynh đệ, đừng can dự vào. Không đáng đâu.
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt nói:
- Ca ca không tin ta sẽ thắng sao? Hổ Liệt kéo kéo khóe miệng:
- Khụ khụ, không phải vậy. Vấn đề là… ta không nghĩ ngươi có nhiều tiền như thế.
Mấy người đi cùng Hoàng Vô Song không nhịn được bật cười, đều là nụ cười thiện chí. Bên Long Thu Thủy không thèm nhìn ai, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Triệu Đông Minh cười lạnh:
- Còn không biết tự soi gương xem mình là ai. Ngươi thì có thể lấy ra bao nhiêu Thiên tinh thạch cực phẩm chứ? Một triệu ư? Thật có lỗi, từ trước đến nay chúng ta đặt cược ít nhất từ mười triệu trở lên nhé. Triệu Đông Minh nhìn Hoàng Vô Song đầy khiêu khích.
- Hoàng công tử tự xưng mình độc nhất vô nhị, có dám mang thêm người tham gia vui đùa không? Ta không có tiền nhưng ngài, nhưng vẫn có thể lấy ra ba mươi triệu Thiên tinh thạch cực phẩm.
Vừa nói, Triệu Đông Minh vừa lấy ra một tấm thẻ màu lam.
Hoàng Vô Song cười ha ha:
- Đúng là không biết sống chết mà. Còn ai muốn nhập bọn không, ca tiếp hết.
Sau đó lại cười với Sở Mặc:
- Ngươi không cần tham gia vụ cá cược này, lát thắng ta cho ngươimột nửa.
Đám người Trương Song Song cười lạnh, cũng gia nhập, người ít nhất cũng bỏ ra mười lăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm.
Trương Song Song châm biếm:
- Ta nghĩ nếu ngươi bán thanh ngọc thẻ, sẽ có người mua đó. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi dám mang nó bán đi.
Hoàng Vô Song thản nhiên nhìn Trương Song Song, lại nhìn Sở Mặc nói:
- Không cần chấp nàng. Sắc mặt Trương Song Song vô cùng khó coi, nhưng không dám tranh luận với Hoàng Vô Song.
Sở Mặc lắc lắc đầu, rất nghiêm túc nói:
- Các ngươi lấy ta đặt cược, ta không tham gia chẳng phải không vui? Thế này nhé, ta đặt năm trăm triệu?
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Long Thu Thủy nói:
- Long công tử dám chơi không?
- Ngươi… ra năm trăm triệu á…
Đại nhân trẻ tuổi như Long Thu Thủy cũng bị dọa, nghi ngờ nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
¬ Ngươi đùa chẳng buồn cười tí nào.
Triệu Đông Minh cũng đứng bên nói:
- Không chừng người ta thật sự bán thanh ngọc thẻ cũng nên. Toàn bộ Thiên giới chỉ có hai cái thanh ngọc thẻ, có lẽ có người thật sự bỏ ra năm trăm triệu để mua đó.
- Mình không có khả năng thì cũng đừng nghĩ người khác cũng vô dụng như mình.
Sở Mặc cất thanh ngọc thẻ đi, nhìn bốn phía càng lúc càng nhiều người, nói:
- Trên đời này vẫn có người có tiền mà. Như Linh Đan đườngchẳng hạn, ngươi đã nghe nói bọn họ rất giàu hay chưa?
Nói xong, Sở Mặc lại nhìn đám người, cao giọng nói:
- Ở đây có người của Linh Đan đường không? Cho ta mượn năm trăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm đi.
- Ha ha ha…
Triệu Đông Minh và đám người Trương Song Song đều cười, cảm thấy Sở Mặc quá ngu.
Khuôn mặt anh tuấn của Long Thu Thủy tràn ngập vẻ kinh ngạc, không nhịn được co quắp một chút. Hổ Liệt biết Sở Mặc có quan hệ với Linh Đan đường, nhưng vẫn hơi lo lắng. Sở Mặc nói vậy đồng nghĩa với việc bại lộ thân phận của mình. Mà quan trọng hơn cả là Linh Đan đường liệu có cho hắn mượn năm trăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm không đây?
Không phải năm triệu, năm trăm ngàn, năm vạn Thiên tinh thạch cực phẩm cũng đã là một món kếch sù rồi.
Đừng nhìn Long Thu Thủy dám bỏ ra tấm thẻ màu đen tượng trưng cho một trăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm, Hổ Liệt dám cam đoan, Long Thu Thủy không bình tĩnh như vẻ ngoài đâu. Dù là ai bị thua con số đó cũng sẽ muốn khóc đi thôi.
Đối với Sở Mặc, từ lúc hắn xuất ra thanh ngọc thẻ, thân phận của hắn đã rõ ràng rồi. Đến giờ Sở Mặc cũng không muốn mình phải mai danh ẩn tích tu hành.
Có thể trốn tránh không đối mặt. Trong thời gian ngắn thì không sao nhưng qua một thời gian, đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng. Mà lại ảnh hưởng trực tiếp đến con đường tương lai.
Còn vì sao lại kêu tên Linh Đan đường vì Sở Mặc nhìn thấy trong đám đông có một người. Hắn muốn thử xem, thái độ của người kia là thế nào?
Sở Mặc tin, đứng nhìn nửa ngày, người kia nhất định đã sớm biết thân phận của hắn. Đồng thời, Sở Mặc cũng nhìn thấy vài người quen.
Có Thượng Quan Nam của Thượng Quan gia, Lạc Ninh của Lạc gia. Khi bọn họ thấy hắn lấy thanh ngọc thẻ, bọn họ đã đoán được thân phận của hắn. Bọn họ nhìn Sở Mặc với ánh mắt rất phức tạp.
Ánh mắt của Lạc Ninh còn có thêm hận ý mãnh liệt. Nhưng gã không dám đối mặt với Sở Mặc vì gã không có tư cách. Sở Mặc chẳng thèm để ý. Nếu lúc này đánh với Lạc Ninh, Sở Mặc tin, trong vòng ba chiêu, hắn có thể kết liễu đối phương.
Đối thủ hắn kiêng kỵ lúc trước giờ không còn ở cùng đẳng cấp với hắn.
Nhưng Sở Mặc cũng chẳng làm gì. Hắn muốn để Lạc Ninh cho Tần Thi và Đổng Ngữ. Hắn tin Tần Thi và Đổng Ngữ cũng sẽ muốn vậy.
Nhưng người xung quanh bị Sở Mặc dọa không nhẹ. Phần lớn bọn họ không có ác cảm gì với Sở Mặc, mà có nhiều thiện cảm. Long Thu Thủy cầm đầu đám tuyệt thế thiên kiêu khiến bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị. Từ trước đến giờ đám người kia vẫn tồn tại, cao cao tại thượng, ở vị trí mà họ không thể với tới. Hôm nay, đột nhiên có người lại không sợ, dám trực tiếp đối đầu với đám thiên kiêu kia. Nên bọn họ không do dự mà đứng về phía Sở Mặc.
Nhưng giờ phút này, bọn họ quả thực có cảm giác kích động, người này quá không đáng tin. Không có tiền thì thôi lại dám kêu bỏ ra năm trăm triệu, đúng là dọa người.
Mà kêu thì kêu đi, dù sao chỉ nói không cũng chẳng sao. Nhưng lại còn đi chọc Linh Đan đường. Ngươi còn ngại ngươi chưa trêu đủ ngườihay sao?
Trêu chọc một đám đại nhân trẻ tuổi. Bên cạnh Long Thu Thủy còn có một đám người theo đuổi không tầm thường, giờ lại còn chọc vào Linh Đan đường nữa.
Đừng nói ở đây có người ở Linh Đan đường, nếu có cũng chưa chắc bên đó đồng ý cho ngươi mượn. Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Trừ một số rất ít.
Hổ Liệt biết Sở Mặc có địa vị ở Linh Đan đường, mặc dù không nghĩ Linh Đan đường sẽ cho Sở Mặc mượn nhiều tiền thế nhưng cũng sẽkhông trách tội Sở Mặc. Dù sao Linh Đan đường còn dựa vào bản lĩnh của Sở Mặc để phát triển đó.
Hoàng Vô Song dù khoogn biết Sở Mặc muốn làm gì. Mắt y lóe lóe. Y cũng đoán được thân phận của Sở Mặc, biết năm đó Sở Mặc còn chưa lên Trúc Cơ đã quậy long trời lở đất cả tam giới. Giờ đến Thiên giới, không biết còn nhấc lên sóng gió cỡ nào.
- Thú vị ghê.
Vài người đứng cạnh Hoàng Vô Song nói đầy thâm ý.
Cũng có người chỉ cười mà không nói gì. Triệu Đông Minh, Trương Song Song cũng không phải người ngu. Lúc trước bọn họ bị Sở Mặc chọc tức, nhưng khi tỉnh táo lại, cũng đoán được thân phận của Sở Mặc. Nhưng dù đoán được, bọn họ cũng không tin Linh Đan đường sẽ đáp ứng Sở Mặc.