- Thật âm hiểm!
Đổng Ngữ lạnh lùng nói. Lý Trung Nguyên cười khổ:
- Đây chỉ là một giao dịch mà thôi. Ban đầu chúng ta cũng thấy không có vấn đề gì. Thật ra Huyễn Môn cũng không muốn làm gì Sở công tử, chúng ta không có oán cũng chẳng có thù. Truyền thừa trên người công tử có thể khiến kẻ khác thèm thuồng chứ Huyễn Môn cũng chẳng thiếu. Sở dĩ đáp ứng vì chúng ta từng thiếu Lạc gia một ân tình. Ân tình này không nhỏ, nhất định phải báo đáp. Nên chúng ta mới nghĩ đến việc dẫn công tử đến Huyễn Môn, phái người đánh vài trận. Dù thắng hay bại thì cũng có cái giao cho Lạc gia. Chỉ có điều, sự việc có biến, sau khi có người nghe đến chuyện này đã báo lên Huyễn Môn ở Thiên giới. Người của Huyễn Môn ở Thiên giới đã truyền tin, tuyệt đối không thể động vào Sở công tử. Sở Mặc hơi nhíu mày, mặt đăm chiêu, dường như hắn nghĩ đến việc gì đó.
Lý Trung Nguyên lại nói tiếp:
- Người đến tìm Huyễn Môn là người có thân phận cực cao. Toàn bộ Huyễn Môn hầu như không có ai có tư cách ngồi ngang hàng với vị đại nhân này. Hơn nữa, qua lời đại nhân nói, chúng ta biết được mình có một chút quan hệ sâu xa, hóa ra Sở công tử lại là hậu nhân của một vị vĩ nhân. Vì quan hệ này, chúng ta không thể nhắm vào Sở công tử nữa. Nãy ta nói rồi, nếu Sở công tử đập sơn môn còn chưa hết giận, có thể đập phá hết toàn bộ Huyễn Môn cũng không sao. Quan hệ sâu xa, vĩ nhân, hậu nhân. Đây đều là những từ mấu chốt, khiến đám người ma Quân cực kỳ rung động.
Trong giới tu hành, cực ít người có thể xưng là vĩ nhân. Cứ người tài thì được gọi là vĩ nhân sao? Mạnh như Chí Tôn, cũng chưa chắc!
Dù là Chí Tôn có tu vi cao thâm nhưng không làm việc nghĩa, việc thiện to lớn sao có thể được người trong giới tu hành tán phục, trở thành vĩ nhân được chứ?
Đôi mắt Tần Thi và Đổng Ngữ lóe sáng, nhìn Sở Mặc tò mò nhưng các nàng lại thấy rung động nhiều hơn. Không phải tất cả mọi người trong Huyễn môn đều biết tỉ mỉ về chuyện này nên đám người lúc trước còn ác ý giờ cực chấn động nhìn chưởng giáo nhà mình.
Rốt cuộc Sở Mặc cũng hiểu, chuyện này có quan hệ với người nhà của mình. Chuẩn xác mà nói, việc này hẳn có liên quan tới ông nội bán thánh của hắn.
Tại giới tu hành này, có thể trở thành vĩ nhân chỉ có ông nội, người từng dẫn mọi người chống thù trong gặc ngoài kia thôi.
Chỉ có điều Sở Mặc không nghĩ tới Huyễn Môn lại có liên quan tớiSở gia.
Nghĩ thế, Sở Mặc đứng dậy thi lễ với Lý Trung Nguyên:
- Thì ra là thế. Xem ra chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm.
Lý Trung Nguyên cũng đứng lên đáp lễ:
- Sở công tử quá lời rồi!
Đột nhiên một trưởng lão đang ngồi âm u nói:
- Hiểu lầm gì mà hiểu lầm. Chẳng qua chỉ ỷ vào tổ tiên mình mà thôi. Ngươi muốn tạ ơn, thì đi mà tạ ơn tổ tiên ngươi ý. Nếu không, nhìn những gì ngươi làm hôm nay, ngươi không bước được ra khỏi Huyễn Môn một bước nào đâu.
Sở Mặc nhướng mày, không nói gì nhìn Lý Trung Nguyên. Sắc mặt những người khác cũng khó coi, nhất là Ma Quân. Ma Quân vẫn có nén không lên tiếng, nhưng đây là giới hạn cuối cùng rồi.
Lý Trung Nguyên nhíu mày, nhìn trưởng lão kia trầm giọng:
- Khâu trưởng lão, ngươi nói quá rồi đó.
- Ta làm gì mà quá phận chứ?
Khâu trưởng lão không nhượng bộ, đối mặt với Lý Trung Nguyên nói:
- Đầu tiên hắn đả thương đệ tử hạch tâm, sau đó lại giết đệ tử thân truyền của ta. Đã thế còn ra vẻ kiêu ngạo đường hoàng phá luôn sơn môn trăm vạn năm của Huyễn Môn ta. Ta mới nói hắn vài câu, thế mà làquá phận sao?
Tần Thi ngồi bên thản nhiên nói:
- Đả thương đệ tử hạch tâm của ngươi vì tên đó dám khiêu khích, ra tay trước, suýt nữa đánh chết tên đệ tử thân truyền của ngươi cũng bởi vì y chủ động tấn công. Tài nghệ không bằng người, suýt chết chỉ có thể vì y chưa đủ mạnh chứ kêu được ai. Chẳng lẽ các ngươi được phép đánh người, người khác không được đánh trả hay sao? Nói đến sơn môn của ngươi sao không nói đến đạo tràng của chúng ta chứ? Không phải từ trước đến giờ các ngươi rất biết phân biệt phải trái hay sao? Sao Khâu trưởng lão lại khác hẳn thế?
- Con ranh con, ở đây không phải chỗ cho ngươi nói.
Khâu trưởng lão giận tím mặt, căm tức nhìn Tần Thi.
Tần Thi thản nhiên nói:
- Ta không lấy thân phận đè ngươi, ngươi cũng đừng mang tuổi tác ra áp chế ta. Ta cũng từng tu luyện đến Phi thăng kỳ đỉnh cao, không kém ngươi bao nhiêu đâu. Nếu ngươi không phục, hiện tại có thể đánh một trận. Nếu ta bị đánh chết sẽ không một câu oán hận. Ngược lại, nếu ngươi chết dưới tay ta thì coi như là cái số mà thôi.
Tần Thi nói xong, thản nhiên nhìn Khâu trưởng lão hỏi:
- Ngươi dám không?
- Ngươi…
Khâu trưởng lão tức giận, cười lạnh liên tục:
- Tiểu nha đầu nói thật ư?
Ai cũng có thể nhìn ra khí tràng trên người Tần Thi, nàng chỉ ở Luyện thần kỳ. Một tu sĩ Luyện thần kỳ lại dám thách thức một tu sĩ Phi thăng kỳ, mấy vị cao tầng ngồi đây đều nghĩ công chúa của Tần gia điên rồi.
Dù xuất thân từ Thiên giới, dù có pháp khí cường hãn bên người nhưng chung quy cảnh giới cũng chỉ ở Luyện thần kỳ. Cho dù là Sở Mặc, lúc ở Luyện thần kỳ cũng chưa chắc đã dám khiêu khích tu sĩ Phithăng kỳ.
Lý Trung Nguyên vội nói:
- Mọi người bình tĩnh, không nên làm tổn thương hòa khí, đâu phải người ngoài đâu.
- Chưởng giáo, hôm nay ta phải cậy già lên mặt mới được.
Khâu trưởng lão cả giận nói:
- Ta muốn dạy tiểu nha đầu này làm người.
- Nàng làm người thế nào là việc của nàng, không cần ngươi dạy. Lão già kia, ngươi dám đánh với ta không? Trong vòng ba chiêu, nếu takhông đánh bại ngươi có thể mặc ngươi xử trí.
Sở Mặc đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn Khâu trưởng lão nói.
- Còn nếu trong ba chiêu, ngươi chết dưới tay ta thì không cần phải oán giận. Ức hiếp một tiểu cô nương vừa mới vào Luyện thần kỳ, ngươi không thấy mất mặt à. Sao, dám đánh với ta không?
Sở Mặc vốn muốn đến bới móc, nhưng không ngờ Huyễn Môn lại có quan hệ sâu xa với hắn. Nên hắn chỉ có thể đè ép lửa giận trong lòng. Ngay cả câu hiểu lầm lúc trước hắn cũng rất khó mới nói ra được. Không nghĩ Khâu trưởng lão này lại nhảy ra, đúng là không biết sống chết rồi. Sắc mặt Khâu trưởng lão đỏ bừng, lão nổi giận:
- Tiểu súc sinh, ngươi là cái thá gì chứ? Muốn trong ba chiêu mà giết được ta á? Ông đây không sợ ai uy hiếp đâu…
- Câm miệng!
Lý Trung Nguyên nổi giận, căm tức nhìn Khâu trưởng lão.
- Ngươi muốn làm gì?
Con ngươi Sở Mặc lạnh băng, dày đặc sát khí nhìn Khâu trưởng lão:
- Lão cẩu, ngươi muốn làm ông nội của ta sao?
Sắc mặt Lý Trung Nguyên đại biến, luôn miệng nói:
- Sở công tử, Khâu trưởng lão không biết gì, ngài đừng chấp nhặt với lão.
- Ta cứ muốn chấp với lão đấy.