Mặc dù cảnh giới của Tiểu Điệp không phải cao lắm, kiến thức cũng không nhiều, nhưng từ trong lời nói của Sở Mặc nàng cũng biết rằng muốn đạt được những dược liệu này khó tới nhường nào. Cho nên nàng chỉ khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần có cơ hội là được rồi, ít nhất… thiếp có thể còn chút mong đợi. Nhưng thiếp không muốn ai trong hai người vì thế mà gặp nguy hiểm. Thiếp không muốn sống cuộc sống nơm nớp lo sợ nữa.
Mặc dù giọng điệu rất bình thản, nhưng Sở Mặc và Ma Quân điều hiểu được tâm ý của Tiểu Điệp, biết nàng nói vậy thực ra đồng nghĩa với việc đã từ bỏ. Nhưng lại không muốn tổn thương lòng tự trọng của Ma Quân và Sở Mặc, cho nên mới nói vậy. Tuy nhiên hai người đàn ông này rõ ràng lại không thực sự từ bỏ!
Sở Mặc gật đầu:
- Sư nương yên tâm, con và sư phụ sẽ lượng sức mà làm, phải không sư phụ?
Sở Mặc chớp chớp mắt nhìn Ma Quân.
Ma Quân cũng gật đầu:
- Ừ!
Lúc này, bản tin trên người Sở Mặc đột nhiên truyền lại mấy âm thanh. Sở Mặc cầm lên liếc mắt nhìn, đôi mắt chợt loé lên ánh sáng.
- Sao thế?
Tiểu Điệp nhìn Sở Mặc hỏi.
- Không sao, sư phụ, e là con phải rời khỏi đây một thời gian. Qua vài ngày con sẽ trở lại thăm người và sư nương.
Sở Mặc nói.
Ma Quân cau mày nhìn Sở Mặc, không nói lời nào. Tiểu Điệp đang định nói gì liền bị Ma Quân trừng mắt nên lại thôi.
Sở Mặc cảm nhận được ánh mắt khó chịu của sư phụ, hắn gãi đầu nói:
- Bằng hữu của con xây dựng Phiêu Diêu Cung ở Tiên Giới bị người ta tới phá.
- Hử?
Ma Quân hơi nhíu mày, giọng trở nên lạnh như băng:
- Phá? Đập phá à?
Sở Mặc cười gượng gật gật đầu:
- Vâng.
- Ai làm?
Ma Quân hỏi.
- Huyễn Môn.
Sở Mặc giọng khổ tâm trả lời.
Tiểu Điệp đứng bên kinh hãi thốt lên một tiếng:
- Huyễn Môn? Bọn họ sao lại làm ra chuyện này chứ?
- Hình như là… bọn chúng để ý tới Tần Thi và Đổng Ngữ, muốn thu nạp hai nàng ấy làm đệ tử, nhưng bị cự tuyệt. Sau đó bên đó liền phái người tới đạp phá Phiêu Diêu Cung mà người của con đã xây dựng lên, hơn nữa còn uy hiếp…
Sở Mặc nói.
- Uy hiếp thế nào?
Ma Quân lạnh lùng hỏi.
Sở Mặc hơi chút do dự.
- Đem qua cho ta xem.
Ma Quân trừng mắt nhìn Sở Mặc rồi cầm lấy bản tin từ trong tay Sở Mặc. Tiểu Điệp an ủi nhìn Sở Mặc, sau đó ngó đầu qua xem. Tuy nhiên sắc mặt cả hai người bỗng chốc đều thay đổi.
Trên bản tin là tin mà Đổng Ngữ gửi tới, mấy chữ giữa hàng còn tỏ rõ sự phận nộ vô cùng mãnh liệt.
- Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung chọn lựa một nơi cách Huyễn Môn ba ngàn vạn dặm để lập Phiêu Diêu Cung. Nơi đó tiên khí đậm đặc, tuy nhiên so với Huyễn Môn thì còn kém xa. Một vị trưởng lão của Huyễn Môn tìm thấy bọn muội, nói rằng muốn thu nhận hai muội làm đệ tử nòng cốt của Huyễn Môn. Việc này muội và Thi Thi đương nhiên là sẽ không đồng ý rồi. Kết quả, bên đó lại phái người tới đập phá tan hoang Phiêu Diêu Cung mà chúng ta đã lao tâm khổ tứ mới gây dựng được, còn để lại lời nhắn: Đừng cho rằng các ngươi có mấy tên bạn rác rưởi là Sở Mặc và Ma Quân thì cho bản thân đã là nhân vật tầm cỡ. Bọn chúng trong mắt Huyễn Môn chẳng là cái thá gì! Cho các người một tháng để suy nghĩ, nếu còn không nhận lời, thì sẽ khiến cho các người hoàn toàn không cách nào yên ổn được trên Tiên Giới! Từ nay về sau, hễ gặp người nào từ Linh Giới phi thăng lên mà có quan hệ với Sở Mặc, toàn bộ đều làm cho các ngươi không thể sống yên ổn trên Tiên Giới này!
Chưa hết, Đổng Ngữ còn nói, Tần Thi không để nàng gửi tin làm phiền Sở Mặc, nhưng do nàng không chịu được. Bởi vì lúc này, không cầu cứu Sở Mặc thì nàng chẳng nghĩ ra được ai khác nữa.
Một câu nói không nghĩ ra được ai khác hàm chứa bao uất ức, bao thương cảm, đường đường là một tiểu công chúa của Đổng Gia trên Thiên Giới, giờ lại luân lạc tới bước này, bị người khác bắt nạt mà không có cách nào phản kháng.
- Khà khà, Huyễn Môn.
Đôi mắt Sở Mặc loé lên vẻ điên cuồng và sát khí lạnh lùng.
Quãng thời gian này hắn dường như đã bình tâm trở lại, nhưng sát ý cuồn cuộn trong lòng thực ra vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Hắn sở dĩ bình tĩnh là vì hắn cuối cùng đã gặp được sư phụ và sư nương. Hắn không muốn trước mặt sư phụ và sư nương lại biểu lộ ra sát ý kinh người của mình.
Sở Mặc là một người hiếu thuận, hắn chỉ muốn sư phụ và sư nương vui vẻ một chút mà thôi.
Cho tới bây giờ vẫn bặt vô âm tín của Kỳ Tiêu Vũ, những tin nhắn trên bản tin trước nay cũng chưa từng trả lời. Nếu không phải là Sở Mặc dùng Phong Thuỷ thần thông để suy diễn, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ vẫn còn một tia hy vọng sống thì e là hắn sớm đã phát điên rồi.
- Huyễn Môn là một trong hai đại thế lực của Tiên Giới… Nghe nói lịch sử của bọn họ có thể kéo dài tới cả trước khi đại thế giới chưa sụp đổ. Sau khi sụp đổ, phân thành bốn giới Thiên, Tiên, Linh và Nhân giới. Những người cao hơn Phi Thăng kỳ trong Huyễn Môn, tất cả đều bị quy tắc đưa tới Thiên Giới, thấp dưới Phi Thăng kỳ thì ở lại Tiên Giới. Nhưng tất cả những truyền thừa của bọn họ… bao gồm cả tổ từ đều ở tại Tiên Giới! Đây cũng là một kiểu chủ nhà hiếm thấy ở Tiên Giới, thế lực lại phân nhánh lại ở Thiên Giới!
Tiểu Điệp đứng bên trầm ngâm nói:
- Bởi vì gần như tất cả truyền thừa của Huyễn Môn đều ở Tiên Giới! Cho nên đến tận hôm nay, Huyễn Môn vẫn duy trì được thái độ cao ngạo. Cho dù Huyễn Môn trên Thiên Giới nay đã có thể tự thành một hệ, nhưng ta nghe nói, bọn họ có việc gì to lớn cũng đều phải kết nối với Huyễn Môn dưới Tiên Giới trước!
Tiểu Điệp nhìn Ma Quân và Sở mặc:
- Cho nên bọn họ hoàn toàn không giống như là Chu Cát gia và Lạc gia của Tiên Giới. Huyễn Môn ở Tiên Giới có vô số pháp khí đẳng cấp. Trước đây ta từng nghe nói, bọn họ đến Chí Tôn khí cũng có nữa!
Ma Quân thản nhiên nói:
- Có Chí Tôn khí thì sao chứ? Bọn họ có thể sử dụng được sao?
Tiêu Điệp nghiêm túc nói:
- Đừng coi thường Huyễn Môn, những đệ tử nòng cốt của Huyễn Môn tu luyện đều là những công pháp và tâm pháp đẳng cấp cả. Bọn họ có những thủ đoạn cao hơn trình độ Tiên Giới nhiều. Bọn họ biết rõ thân phận của Tần Thi và Đổng Ngữ mà vẫn muốn ép người làm đệ tử, đây rõ ràng đã nói lên được vấn đề rồi.
- Bọn họ không hề coi Tần Gia và Đổng Gia hai đại tộc Thiên Giới ra gì.
Sở Mặc bình thản trả lời.
- Phải, chính là như vậy, cho nên hai người đừng kích động. Tốt nhất vẫn nên xem xét giải quyết vấn đề này một cách hoà bình.
Tiểu Điệp nói.