Tinh Nhi ngây thơ có hơi hiểu ra vấn đề, nàng đưa mắt nhìn Nguyệt Nhi hỏi:
- Những người đó đang muốn giúp chàng (Sở Mặc) sao?
- Đương nhiên rồi, muội không xem gần đây những lời bàn luận nhắm vào Sở Mặc công tử trên bản tin đã ít đi rất nhiều rồi sao?
Nguyệt Nhi mỉm cười nói.
Đôi mắt Tinh Nhi sáng lên, gật đầu:
- Tỷ nói vậy muội mới để ý thấy, sự chú ý của mọi người đối với Sở Mặc công tử dường như không còn cuồng nhiệt như trước đây nữa. Những người mà trên bản tin rêu rao rằng nhìn thấy Sở Mặc công tử sẽ dạy dỗ cho chàng một trận cũng ít đi nhiều.
- Bất kể thế nào, như vậy đối với Sở Mặc công tử cũng đã là một việc tốt rồi. Cho dù là Thiên tài lợi hại hơn nữa, trước khi thực sự trưởng thành cũng đều có lúc yếu ớt.
Nguyệt Nhi nói.
- Nguyệt Nhi, tỷ có nghe nói việc Sở Mặc công tử sau lưng thật ra còn có một thế lực nữa?
Tinh Nhi hỏi.
- Thế lực nào? Muội nói tới Phiêu Diêu Cung à? Ta có nghe nói qua, hình như là đám bằng hữu của Sở Mặc công tử đều trong đó.
Nguyệt Nhi nói.
- Vậy tỷ nói xem, chúng ta gia nhập Phiêu Diêu Cung thì thế nào?
Tinh Nhi hào hứng hỏi.
- Hả? Chúng ta? Gia nhập Phiêu Diêu Cung sao?
Nguyệt Nhi hơi kinh ngạc nhìn Tinh Nhi.
- Phải, tỷ không cảm thấy gần đây thái độ gia tộc của chúng ta đối với Khâu Đông và La Minh có gì thay đổi sao?
Tinh Nhi hơi rầu rĩ nói:
- Sau khi Khâu Đông bỗng chốc tiến vào Đại Thừa kỳ liền phái người tới nhà ta tặng đại lễ, nói cái gì mà sự việc năm xưa là do hắn không đúng, mong chúng ta lượng thứ cho hắn.
- Vậy muội thấy sao?
Nguyệt Nhi hỏi.
- Muội đương nhiên là không cách nào tha thứ cho hắn!
Tinh Nhi nhìn Nguyệt Nhi:
- Tống Tinh Nhi ta dù chả phải là thiên tài gì hết, nhưng cũng là một người hiểu chuyện. Việc mà Khâu Đông và La Minh năm xưa gây ra đã đủ cho thấy phẩm hạnh của bọn họ, cho dù bốn người chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận một người có vấn đề về nhân phẩm lại trở thành phu quân của ta. Chỉ có điều khiến ta phiền muộn lại là trong nhà... dường như có ý cho rằng tên Khâu Đông đó tiền đồ sáng lạn không thể đo lường được.
- Quả thực là vậy.
Nguyệt Nhi than thở nói:
- Nhà ta cũng vậy, thời gian trước đó, sau khi tên La Minh đột phá được Đại Thừa kỳ liền tới nhà ta thăm hỏi. Chúng ta niệm tình giao hảo năm xưa mà không nói việc này với người trong nhà biết, trưởng bối của ta còn trách ta vô tình, nói rằng ta quá lạnh lùng với La Minh… Muội biết không, lúc bấy giờ ta giận không chịu nổi, lập tức nói ra việc năm xưa, nói rõ vì sao ta trở mặt với La Minh. Muội có đoán được người nhà ta đã nói thế nào không?
Tinh Nhi cười ngượng nghịu:
- Có phải nói rằng người nào mà chả có tham niệm, người trẻ tuổi ắt sẽ phạm phải sai lầm, nhất thời hồ đồ mà thôi. Bây giờ bọn họ chẳng phải đã thay đổi rồi sao? Còn nói là trong giới tu hành này, nào có nhiều thứ đẹp đẽ quang minh như vậy, những thứ đen tối mà tỷ chưa thấy còn nhiều nữa kìa. So đi tính lại, bọn họ vẫn còn tốt chán!
- Ý, sao muội lại biết?
Nguyệt Nhi hơi ngạc nhiên nhìn Tinh Nhi:
- Hay là trước đây ta từng kể với muội rồi?
- Tỷ đương nhiên chưa kể, bởi vì chính là người nhà ta đã nói vậy với ta.
Tỉnh Nhi mím chặt môi nói:
- Dù sao ta cũng không chấp nhận. Nguyệt Nhi, chúng ta hãy bỏ nhà ra đi đi! Đi gia nhập Phiêu Diêu Cung!
- Nhưng vấn đề là… Phiêu Diêu Cung ở đâu chứ? Chúng ta căn bản còn không biết nữa mà!
Nguyệt Nhi hơi lay động.
Hai nữ nhân trẻ tuổi không phải kẻ ngốc, đi từ bỏ điều kiện tối ưu của gia tộc để gia nhập một thế lực nhỏ bé. Bọn họ đều hiểu rõ năng lực của Sở Mặc và cũng rất kính trọng cách làm người của Sở Mặc.
Mấy năm nay, mặc dù thấy nhiều lời kêu gọi chém giết Sở Mặc trên bản tin rồi, cũng thấy không ít tin tức bôi nhọ về Sở Mặc, nhưng trên thực tế, những chứng cứ thực sự có khả năng chứng minh nhân phẩm của Sở Mặc không ra gì lại không hề có lấy một cái!
- Chúng ta… Chúng ta có thể thử kết bạn với Bình Bình!
Tinh Nhi hào hứng nói:
- Chúng ta không biết tên của Sở Mặc trên bản tin nhưng tỷ còn nhớ ở Phiêu Diêu Cung có một người tên là Bình Bình, trước đây từng công khai ủng hộ Sở Mặc trên bản tin ở trong Huyễn Thần Giới không?
- Muội nói như vậy làm ta chợt nhớ ra, đúng là có việc như vậy.
Nguyệt Nhi tỏ vẻ mừng rỡ, sau đó nàng lấy bản tin ra:
- Nếu không thì chúng ta thử xem sao?
- Thử đi, mau thử xem! Mỗi ngày muội đều phải ngồi đực ra trong nhà, muội sắp không thở nổi nữa rồi.
Tinh Nhi nói:
- Muội chỉ sợ cha muội một ngày nào đó đầu óc sao sao… lại đồng ý gả muội cho Khâu Đông, vậy thì coi như đi đứt!
- Làm thế nào nói được cha muội đây?
Nguyệt Nhi trợn mắt nhìn Tinh Nhi, rồi nói tiếp:
- Vậy để ta thử xem sao!
Nói xong, nàng liền vào phần thêm bạn bè trên bản tin, rồi nhập tên Phù Bình, đây là tên của Bình Bình dùng trên bản tin. Sau đó chọn lựa kết giao bằng hữu.
Sau một lúc không thấy phản ứng gì, Nguyệt Nhi hơi thất vọng nói:
- Không để ý tới ta…
Lúc này, bản tin đột nhiên truyền lại tín hiệu cho thấy Bình Bình đã trở thành bạn với nàng ta.
- Oa!
Hai nữ nhân nhìn nhau, phấn khởi đập tay nhau.
Sau đó, họ thấy phía bên kia gửi tới một đoạn hội thoại:
- Xin chào, cho hỏi bạn là ai?
Nguyệt Nhi nhanh chóng vuốt lên bản tin, miệng còn lẩm bẩm:
- Bản tin đúng là một thứ hữu dụng, những người chưa từng nhìn thấy bản tin… đúng là đáng thương mà. Bọn họ trước nay đều chưa từng thấy những thứ hấp dẫn trên đời này, chỉ có thể mỗi ngày nhìn Ảnh âm thạch mà sống qua ngày, khà khà.
- Được rồi, tỷ nghiêm túc chút đi nào.
Tinh Nhi ngồi bên nhắc nhở.
Nguyệt Nhi mau chóng gõ lại một đoạn hội thoại rồi gửi đi, trên đó viết:
- Xin chào, ta là Triệu Nguyệt Nhi, ta và bạn của ta là Tống Tinh Nhi năm xưa đã từng có duyên gặp gỡ Sở công tử. Chúng ta đều là tu sỹ của Tiên Giới, cảnh giới không cao lắm, mới chỉ ở Luyện Thần kỳ. Chúng ta muốn gia nhập Phiêu Diêu Cung, không biết có thể được hay không? Còn về thân phận của chúng ta, người có thể chứng thực với Sở công tử…
Phía bên kia lập tức trả lời:
- Nếu như các người thật sự quen biết với công tử, chúng ta rất hoan nghênh các người. Còn nữa, Luyện Thần kỳ rất mạnh, ta mới chỉ là Nguyên Anh thôi… Các người đừng vội, ta lập tức sẽ thông báo với công tử về việc này. Nếu không có vấn đề gì, ta sẽ nói với các người địa chỉ.