Choang!
Lạc Vũ Phu không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bản thân đụng độ nảy lửa với đối phương như vậy rồi.
Người trước mắt, là kẻ mạnh mà y ít gặp trong cả đời này!
Hơn nữa, thủ pháp dùng đao của đối phương quả thực cao minh hơn y gấp bội.
Trong tay chỉ nắm một binh khí thua xa đoạn đao gãy của mình, ấyvậy mà suốt hơn mười ngày vẫn có thể duy trì vũ khí toàn vẹn không hao tổn gì!
Nhưng Lạc Vũ Phu cũng chẳng có tí xíu ý định bỏ cuộc nào hết, ý chí chiến đấu vẫn ngập tràn trong mắt y, giờ trong đầu y… cũng chỉ có người này. Giết gã, nhiệm vụ của mình mới coi như hoàn thành.
Biểu cảm trên mặt Ma Quân, cũng vô cùng nghiêm túc.
Y không tự cao tự đại, ngông cuồng đến mức cho rằng bản thân là đệ nhất cao thủ trên Tiên Giới. Nhưng nói ra, nhìn khắp Tiên Giới này, đối thủ có thể đánh với y lâu như vậy thực sự chẳng có mấy. Không ngờ tusĩ già cả nhà họ Lạc, nhìn bề ngoài trông cực bình thường này, lại có thể chiến đấu với y lâu tới vậy!
Thông thường, các cuộc chiến đấu giữa tu sĩ đều kết thúc rất nhanh chóng. Có thể là thời gian một nén nhang, hoặc chỉ đủ để uống hết ly trà. Cho dù có dài… cũng ít khi vượt quá một canh giờ. Cuộc chiến đánh một trận liền hơn mười ngày như thế này, thực sự rất là hãn hữu.
Cho dù tu sĩ già này không ỷ vào lợi thế của đoạn đao gãy trong tay, y tuyệt đối cũng là một kẻ địch mạnh.
- Ngươi là một đối thủ đáng để tôn trọng. Đánh mãi, đánh mãi, đột nhiên tu sĩ già buông ra một câu. Mà đây, lại là câu nói đầu tiên kể từ hơn mười ngày y chiến đấu với Ma Quân này.
Đầu tiên, Ma Quân hơi ngẩn ra, rồi lập tức nói:
- Ngươi cũng vậy.
- Nếu… không có thanh đao này, ta nghĩ ta chẳng phải là đối thủ của ngươi, trận chiến có lẽ đã sớm kết thúc rồi.
Tu sĩ già nói.
- Nói vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, binh khí cũng là một loại thựclực mà.
Ma Quân nói.
- Đúng vậy.
Tu sĩ già thở dài một tiếng:
- Nếu có thể, ta thật sự không muốn phải giết ngươi.
- Giết ta?
Ma Quân nhướng mày, cảm thấy có chút nực cười:
- Chúng ta đánh qua đánh lại đã hơn mười ngày rồi, ngươi thấy, ngươi thực sự giết được ta sao?
- Có thể!
Tu sĩ già gật đầu khẳng định:
- Ta còn có tuyệt chiêu chưa tung ra… Nhưng, tuyệt chiêu đó không phải của ta, mà là của cây đao này, cho nên ta mới không muốn sử dụng.
- Vũ Phu…
Lạc Vũ Thành đang đứng xem cuộc chiến từ xa thản nhiên nói:
- Ngươi nói hơi nhiều rồi.
- Ai…
Lạc Vũ Phu nhẹ nhàng thở dài, sau đó hạ giọng nói:
- Xin lỗi.
Lời còn đang nói, đoạn đao gãy trong tay y đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng hoa mỹ chói mắt, ầm cái tỏa ra sát khí rợp trời.
Trạng thái này quá mức đột nhiên, nên những người vây xem xung quanh đều hoảng sợ lùi về phía xa xa đằng sau, sau đó nhìn về hướng Lạc Vũ Phu với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Bộ trang phục màu đen được chế thành từ những nguyên liệu đặc biệt của Ma Quân, bị sát khí này bắn thủng mười mấy lỗ chỉ trong nháy mắt, từ những lỗ thủng đó, máu tươi ào ạt tuôn ra, thoáng cái đã khiếnquần áo y bị ướt đẫm một mảng lớn!
Tiểu Điệp đứng ở đàng xa lập tức thét lên hoảng sợ:
- Phu quân!
Thân hình của Ma Quân khẽ lay động, cả kinh nói:
- Sát khí thật nặng!
- Chém!
Trong nháy mắt này, hơi thở của Lạc Vũ Phu bỗng chốc hoàn toàn thay đổi, rào rạt như một vị thần trên cao, trong tay nâng đao, hung hăng chém xuống Ma Quân. Khí thế xẻ núi ngăn sông!
Không có động tác hoa mỹ nào, chỉ một nhát đơn giản như vậy.
Nhưng sắc mặt của Ma Quân đột nhiên thay đổi kịch liệt, bởi vì thời khắc này, y cảm nhận được bản thân đã bị bao phủ bởi một luồng khí tử vong nồng liệt.
- Không!
Tiểu Điệp ở đằng xa muốn xông tới, nhưng lại bị hai nữ tu sĩ của Đan Tông giữ chặt. Trong thân thể Ma Quân vang lên từng tiếng nứt xương răng rắc, chỉ mới sát khí của đoạn đao gãy này thôi, mà đã áp cho xương cốt y dần nát vụn!
- Đừng mà!
Tiểu Điệp mắt lệ nhạt nhòa.
Ầm!
Bỗng từ phía trời cao trên đỉnh đầu phát ra tiếng nổ còn lớn hơn, một cây đao lao tới… khí thế như mưa rào. Vù!
Đoạn đao gãy trong tay Lạc Vũ Phu hưởng ứng bằng từng chuỗi tiếng gió vù vù mãnh liệt, sau đó vèo một cái… giãy khỏi tay y, trực tiếp bay lên trời. Trong quá trình này, chuôi đao do Lạc Vũ Phu đúc thêm lập tức bị tách ra.
Ma Quân cảm thấy luồng khí tử vong đang bao trùm lên thân thể phút chốc đã biến mất, áp lực đè nặng trong cơ thể cũng chẳng thấy tăm hơi. Y không chút do dự, một nhát đao đâm thẳng vào lồng ngực Lạc Vũ Phu. Mà Lạc Vũ Phu vẫn đứng yên ở đó, làm như hoàn toàn không thấy được… nhát đao của Ma Quân, cũng như tiếng cảnh báo của người trong gia tộc, mặc kệ Ma Quân đâm nhát đao kia vào lồng ngực của mình, ngơ ngác nhìn đoạn đao gãy vốn thuộc về bản thân đang trực tiếp va chạm với thanh đao không biết từ đâu bay tới kia.
Không xuất hiện cảnh hoa lửa văng tung tóe, hai bên… trực tiếp nhập vào làm một.
Lạc Vũ Phu như đã hiểu ra điều gì, trong mắt y bộc phát ra ánh sáng vô tận, đầy thần thái, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra là như vậy…- Phập!
Đao nhọn trong tay Ma Quân, đã xuyên thủng lồng ngực của Lạc Vũ Phu.
Cơn đau mãnh liệt khiến Lạc Vũ Phu hơi hơi tỉnh táo trở lại, y cúi đầu thoáng nhìn qua cây đao đang cắm trên ngực, rồi ngẩng đầu quét ánh nhìn về phía Ma Quân:
- Vì sao… Không giết ta?
Ma Quân nhìn y thật chăm chú, sau đó, liếc cây đao trên bầu trời, gương mặt vẫn khó đăm đăm đột nhiên nở ra nụ cười nhàn nhạt:
- Chẳng vì sao cả, chỉ là không muốn giết ngươi!
Đang nói chuyện, Ma Quân bỗng giơ tay vẫy vẫy cây đao trên bầu trời.
Cảnh tượng khiến người ta như bị sét đánh đã diễn ra, thanh đao hợp nhất với đoạn đao gãy của Lạc Vũ Phu… không ngờ lại bay thẳng một mạch về phía Ma Quân.
Sau đó, bị Ma Quân nắm ở trong tay.
- Đây là có chuyện gì vậy?
- Xảy ra chuyện gì thế? Thanh đao gãy kia… không là của Lạc Vũ Phu sao? Chẳng phải đã triển khai một chiêu đòi mạng rồi còn gì?
- Thanh đao bay từ trên trời xuống là thế nào vậy? Nó nuốt đoạn đao gãy của Lạc Vũ Phu? Còn bị Ma Quân gọi về? Trời ạ… Không phải ta hoa mắt rồi chứ?
Hết thảy mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, người bốn phía đều trợn tròn cả mắt.
Ngoại trừ chính bản thân Ma Quân. Ma Quân thu đao của mình lại, sau đó khẽ vuốt thân đao kia, hạ giọng nói:
- Nó không tới được, nên cho ngươi tới, phải không?
Vù!
Đao trong tay Ma Quân phát ra tiếng gió vù vù.