Sau đó, Sở Mặc đóng bảng tin lại, huyết mạch màu tử kim trong thân thể bắt đầu cuồn cuộn sôi trào.
Ầm một cái, nổ tung trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt, tốc độ của hắn tăng lên gấp đôi!
Đồng thời vận hành bí quyết của một hàng chữ bên trong Cửu Tự Chân Ngôn: Thiên Nhân Hợp Nhất!
Tốc độ của Sở Mặc… Lại tiếp tục tăng lên gấp đôi!
Nháy mắt hóa thành một tàn ảnh, hoàn toàn biến mất giữa hư không. ——
Đám người Phục Ngọc và Độc Cô Ý phía sau trơ mắt nhìn bóng người ở phía trước kia bùng nổ tốc độ không gì sánh kịp chỉ trong nháy mắt, vèo cái biến mất trong hư không. Tất cả bọn họ đều khiếp sợ tới mức da đầu cũng phát run lên, nhìn khoảng trống không một bóng người trước mặt, sau đó ngơ ngác nhìn nhau.
- Hắn không chạy được!
Phục Ngọc nghiến chặt răng, lấy từ trong người một món pháp khí, trực tiếp quăng ra:
- Đi! Pháp khí đó cũng nháy mắt biến mất, Phục Ngọc thoáng nhìn qua Độc Cô Ý:
- Đi!
Trong lòng Độc Cô Ý cũng rõ ràng, nếu lần này không thể hoàn toàn trấn áp được Sở Mặc, thì tương lai… thậm chí y còn không dám tưởng tương tương lai sẽ là một viễn cảnh như thế nào. Có lẽ Phục gia sẽ không gặp phải trở ngại gì lớn, nhưng Độc Cô Sơn… tuyệt đối không thể trụ được trước sự trả thù của thiên tài như Sở Mặc!
- Đi!
Độc Cô Ý thoáng nhìn qua mấy cao thủ của Độc Cô Sơn bên cạnh, quyết định, lần này bất kể ra sao cũng phải bắt lấy Sở Mặc.
Phục Ngọc không thể sử dụng thành công lệnh con trưởng của Phục gia, bởi vì Phục Phong đã dùng trước rồi, hơn nữa còn hạ mệnh lệnh trái ngược với y, điều này khiến trong lòng Phục Ngọc hận Phục Phong tới thấu xương.
Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ, suốt dọc theo con đường này, người trấn giữ của Phục gia đều làm như không thấy được Sở Mặc.
Đây là uy lực của lệnh con trưởng! Lệnh con trưởng của nhà họ Phục tổng cộng có ba chiếc. Chiếc thứ nhất có thể sử dụng năm lần, mỗi lần có thể lãnh lượng tài nguyên tương đương hạn mức cung cấp của gia tộc trong mười năm. Lệnh thứ hai, có thể dùng ba lượt, mỗi lượt có thể kêu gọi mười đến mười lăm tu sĩ Đại Thừa ra trợ giúp. Đây đều là phúc lợi của con trưởng các dòng trong nhà họ Phục. Là tượng trưng cho thân phận và địa vị của họ, đủ để họ có thể nhận được trợ giúp của gia tộc trong thời khắc mấu chốt.
Nhưng lệnh quan trọng nhất chính là chiếc thứ ba!
Lệnh con trưởng thứ ba chỉ được sử dụng một lần trong đời! Khi vận dụng lệnh con trưởng này, uy lực của nó sẽ tương đương với lệnh của gia chủ! Thậm chí ngay cả gia chủ cũng không thể gạt bỏ! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cũng chính là không được gây tổn hại đến lợi ích của gia tộc.
Yêu cầu tất cả người trấn thủ nơi thí luyện, không được ngăn cản, làm như không thấy một người không thù oán với nhà họ Phục, thì chắc chắn là chẳng gây tổn hại gì đến lợi ích của gia tộc rồi. Cho nên, những người này đều không có lý do gì mà từ chối phục tùng mệnh lệnh này cả.
Chẳng qua chỉ cảm thấy Phục Phong hơi lãng phí, lệnh con trưởng quan trọng đến thế mà lại đi dùng một cách qua loa đại khái như vậy. Nhưng Phục phong còn không chỉ làm như vậy, sau khi y vận dụng lệnh này, ngay sau đó…lại dùng lệnh thứ hai, loại mà cả đời chỉ dùng được ba lần. Phục Phong… dùng một hơi hết sạch!
Điều động năm mươi tu sĩ Đại Thừa trở lên trong gia tộc tới nơi này. Y phải cam đoan bảo vệ được Sở Mặc!
Đáng tiếc lần này y đã bị từ chối.
Bởi vì Phục Ngọc ở bên kia đã thông báo tình huống cho nhà họ Phục, và vận dụng lệnh thứ hai, triệu tập lượng lớn cao thủ lao tới đây hòng bắt Sở Mặc! Phục Ngọc nói rất rõ ràng, người mà y muốn bắt, chính là Sở Mặc!
Tin tức này đã gây ra một cơn chấn động lớn trong nhà họ Phục.
Hai đứa con trưởng của gia tộc làm ra hai lựa chọn hoàn toàn trái ngược nhau. Một muốn bắt, một phải bảo vệ. Lúc này nội bộ Phục gia đã rối như một mớ tơ vò.
- Sở Mặc là một sao chổi chân chính, ngay cả các gia tộc lớn trên Thiên giới cũng không làm gì được hắn. Mặc dù trong Tiên Giới nhà họ Phục chúng ta cũng đã coi như là một gia tộc lớn rồi. Nhưng ta cảm thấy… không nên tùy tiện đi trêu chọc tên Sở Mặc kia. Người đưa ra ý kiến này là Nhị gia của nhà họ Phục, cũng chính là cha của Phục Phong. Đương nhiên y phải đứng cùng một chiến tuyến với con trai của mình rồi.
Chỉ là, y vừa mới nói ra khỏi miệng, bên cạnh đã có một người trung niên cười lạnh bác bỏ:
- Đừng nói Sở Mặc như thể hắn mạnh ngang với các đại tộc trên Thiên giới vậy, sở dĩ mấy đại tộc trên Thiên giới không làm gì được hắn, là bởi vì hắn không ở trong Thiên giới mà thôi! Nếu Sở Mặc ở Thiên giới, chỉ sợ hắn đã bị trấn áp vô số lần rồi! Trên người hắn ẩn chứa rất nhiều bí mật lớn, mà bất kể là bí mật nào, cũng đủ để nhà họ Phục nâng cao vô số lần! Cha của Phục Phong lắc đầu:
- Ngươi chỉ thấy ích lợi trước mắt, nhưng có thấy được nguy cơ không? Giới Linh Huyễn Thần Giới đứng ra bảo vệ hắn, Hổ tộc của Thiên giới cũng bảo vệ hắn, Linh Đan Đường của Thiên giới… đều bảo vệ hắn! Các ngươi chớ quên, Đan Tông của Tiên Giới… chính là một chi nhánh của Linh Đan Đường!
Những lời này của cha Phục Phong khiến trong phòng lập tức trở nên trầm mặc.
Đan Tông… Đây là một cái tên khiến Phục gia vô cùng khó chịu. Cũng là cái tên mà con cháu Phục gia không muốn đề cập tới nhất. Năm đó, vì tiểu công chúa nhà họ Phục trộm Thất Chuyển Tiên Đan của Đan Tông, mà mấy tên trưởng lão Phục gia, buộc phải tự tay giết chết con cháu của mình, để xoa dịu cơn giận của Đan Tông. Trên thực tế, Đan Tông cũng không ép nhà họ Phục phải làm gì. Sau khi biết được tình huống, bọn họ chỉ yêu cầu Phục gia trả lại một phần dược liệu để luyện chế Thất Chuyển Tiên Đan, là mọi việc coi như xong.
Nhưng vì lợi ích, mấy trưởng lão nhà họ Phục lại đi giết chết người nhà, phía bên Đan Tông thấy vậy, không nói thêm gì nữa, cũng chẳng nhắc lại chuyện dược liệu, quay đầu bỏ đi.
Nhưng thanh danh của Phục gia lại bị tổn hao nghiêm trọng, sau đócòn bị Ma Quân thiếu chút nữa là xới tung cả tộc lên!
Nhiều năm như vậy trôi qua, dù chuyện này đã có phần phai nhạt, nhưng mấy tên trưởng lão năm ấy đưa ra quyết định kia cũng có mặt tại đây. Cho nên, sau khi cha của Phục Phong nói ra hai chữ Đan Tông, sắc mặt của mấy gã trưởng lão đó trở nên cực kỳ khó coi.
- Phục Cửu Linh, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế? Sở Mặc kia chẳng qua chỉ có quan hệ hợp tác với Linh Đan Đường, giờ chủ động trêu chọc tới Phục gia chúng ta, chúng ta ra tay với hắn thì ai nói gì được?