Thí Thiên Đao

Chương 1132: Cổng núi sụp đổ




So ra, Đồng Thiết Cương là kẻ… không có dã tâm nhất trong bảy mươi hai cao thủ. Chỉ muốn bản thân vinh hoa phú quý là được rồi. Cho nên, y mới thường xuyên có mặt ở chỗ Đạo môn này. Dù sao nếu ở đây, thì thân phận của y là tối cao, hưởng thụ đãi ngộ bậc nhất cấp lão tổ!

Ví dụ như nơi y đang ở hiện giờ, chính là phòng của thủy tổ Đạo môn năm đó!

Cảm giác thỏa mãn và thành tựu này, khiến mỗi ngày Đồng Thiết Cương đều mỉm cười mà thức dậy.

Sau khi quyết định, trong lòng Đồng Thiết Cương không còn hoang mang nữa, cắn răng một cái, đi từ trong phòng ra, tập trung đám tùy tùng trung thành đến chết của y, truyền lệnh cho bọn chúng nhất định phảibắt được người kia! Tốt nhất là giết chết ngay tại chỗ!

Tuy rằng Đồng Thiết Cương không rõ ràng cho lắm tòa trận pháp vĩ đại bên dưới quảng trường kia là trận pháp gì, nhưng y vẫn hiểu, vinh hoa phú quý của y, tương lai sung túc của y… đều phụ thuộc cả vào trận pháp này.

Một khi tòa trận pháp đó có vấn đề, thì Đồng Thiết Cương y… chắc chắn cũng sẽ xuống dốc không phanh.

Tận cùng quảng trường, gã mập mạp trung niên kia sợ đến tim bắn ra ngoài rồi. Mắt thấy quảng trường bị phá hỏng, y đã lo lắng lên tận họng. Nếu y không tìm người để dạy dỗ tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng kia, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hình như họa mà y gây ra, quá lớn mất rồi!

Gã mập mạp trung niên là kẻ thông minh, trong lòng y hiểu hết. Nếu không xử lý tốt chuyện này, y đừng mong sống nổi.

Lập tức quát lên một tiếng chói tai:

- Ngươi dám phá hỏng quảng trường thần thánh của Đạo môn? Tiểu tử… ngươi chết chắc rồi! Mọi người, bất kể là ai… chỉ cần giết được hắn, liền có tư cách ở lại quảng trường này tu luyện vĩnh viễn! Tachỉ chấp nhận người tự tay giết hắn!

Đồng Thiết Cương đang mang theo đám tùy tùng đi xuống nghe được mấy lời này của gã mập… đầu tiên ngẩn người, sau đó lập tức mừng ra mặt. Trong lòng nhủ thầm, tên mập này khá lắm!

Những lời này vừa ra, chỉ sợ người trên khắp quảng trường, không nhiều thì ít đều sẽ sinh lòng muốn giết chết kẻ kia.

Đông người như thế… lẽ nào còn không giết được một mình hắn sao? Cứ như vậy, trái tim đang căng thẳng của Đồng Thiết Cương lập tức ổn định lại, lộ vẻ tươi cười bình tĩnh. Muốn xem xem, kẻ kia chết thảm đến mức nào.

Quả thực, câu nói này của gã mập khiến cho rất nhiều kẻ động lòng. Lập tức có không ít người bắt đầu di chuyển về hướng Sở Mặc, để lộ ra sát khi không hề giấu giếm.

- Xin lỗi, người bạn này. Chúng ta chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi!

- Xin lỗi, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn phi thăng lên Thiên giới!

- Giết ngươi… là ta có thể có cuộc sống tốt hơn! Cho nên, đành xin lỗi ngươi vậy!

Rất nhiều người lẩm nhẩm trong miệng, sau đó kiên quyết đi tới chỗ Sở Mặc.

Lâm Vũ ở bên kia gào lên:

- Các ngươi không thể làm như vậy được! Như vậy là không đúng! Rõ ràng tên mập chết bầm kia đang lừa gạt các ngươi!

Đáng tiếc là chẳng ai thèm để ý đến y. Mà ngay cả một vài người bên cạnh lúc trước còn tỏ ra thông cảm cho Sở Mặc, nay trong ánh mắtcũng khó tránh khỏi chút tham lam.

Cũng không phải vào quảng trường rồi… là được ở lại trọn đời. Sau khi mua Cửu Tự Chân Ngôn, thì chỉ có thể ở lại quảng trường ba năm mà thôi! Sau ba năm, thì hàng năm đều phải giao tiền, mỗi lần đều cần số lượng xa xỉ. Chính mươi phần trăm số người có mặt ở đây… không đào đâu ra số tiền đó được.

Cho nên, sức hấp dẫn của câu chào mời được ở lại trên quảng trường vĩnh viễn, cũng không cần phải giải thích rườm rà rồi.

Trên quảng trường, vô số tu sĩ bắt đầu dồn về phía Sở Mặc. Ngay từ đầu, mọi người còn che che giấu giấu, hoặc do dự, hoặc cố dằn lòng. Nhưng khi nhìn thấy ngày càng có nhiều người gia nhập, họ lại bắt đầu sốt ruột, muốn tranh trước người khác. Cứ như vậy, trong nháy mắt… toàn bộ quảng trường đã là một phen rối tung!

Vèo vèo vèo!

Từng bóng dáng dùng tốc độ nhanh như ánh sáng bay về phía Sở Mặc.

Đối với tu sĩ mà nói, khoảng cách mấy trăm dặm, chẳng đáng kể chút nào, cho nên… gần như trong phút chốc bọn họ đã bay đến trênđỉnh đầu Sở Mặc!

Sở Mặc vẫn đừng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, nhìn có ngày càng nhiều tu sĩ dồn về phía mình, rốt cuộc trong mắt hắn cũng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Vốn ta còn thấy, phá đi hy vọng tương lai của các ngươi như vậy… thật không đành. Dù sao, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, với các ngươi mà nói, đây, có lẽ là cơ hội tốt nhất, lớn nhất trong cuộc đời các ngươi!

Nhưng hiện tại, ta chẳng còn chút cảm giác bứt rứt nào rồi. Sở Mặc nói xong, nâng chân lên, mạnh mẽ đạp xuống!

Cú dẫm này… như là một tín hiệu tấn công, khuấy động tất cả linh mạch lòng núi chỉ trong nháy mắt!

Toàn bộ linh mạch hóa thành những con rồng, lao tới quảng trường này... chuẩn xác hơn, là tinh trận này, tấn công điên cuồng!

Ầm ầm!

Ngay khi đám tu sĩ kia bay tới trên đỉnh đầu Sở Mặc định ra tay với hắn, khắp quảng trường bộc phát ra tiếng nổ lớn vang ầm ầm! Đất dưới chân rung chuyển kịch liệt... bắt đầu nứt toác thành những khe sâu.

Một tòa trận pháp cổ xưa chậm rãi nâng từ dưới mặt đất lên, như đang bị uy hiếp chí mạng vậy, lập tức tản mát ra ánh sáng bảo vệ chính mình.

Nếu có thể... Sở Mặc hoàn toàn không muốn phá hủy một tòa tinh trận như vậy chút nào. Nhưng hiện tại hắn không còn biện pháp nào khác, không tiêu trừ tòa tinh trận này, đến tính mạng hắn cũng không thể nào tự bảo vệ nổi! Sở Mặc còn chưa tự đại đến mức cho rằng, bản thân có thể sống sót dưới sự tấn công của mấy chục vạn tu sĩ Luyện Thần, Đại Thừa như vậy.

Dẫn linh mạch của đất xuất hiện tấn công trận pháp khổng lồ này, đồng thời cũng là để hóa giải công kích mà vô số người đang triển khai với hắn!

Không trung vặn vẹo, mặt đất run rẩy!

Sở Mặc đứng đó thong dong, thản nhiên, lật tay thành mây, đảo tay thành mưa. Không ngừng khuấy động linh mạch chất chứa trong mặt đất núi sông nơi đây, tấn công tinh trận một cách mãnh liệt.

Vì để thoát khỏi cảnh bị hủy diệt, rốt cuộc tinh trận này cũng bắt đầu triển khai chống trả, tản ra từng luồng sức mạnh hùng hồn, muốn cắn nát những mạch đất đang lao tới kia.

Trong quá trình này, vô số tu sĩ may mắn bị ném văng ra ngoài, bất hạnh thì... liền bị vây trong đó, trở thành vật hy sinh yếu ớt.

Còn về phần cổng núi xa hoa tráng lệ kia thì đã sớm bị sập ầm ầm ngay từ lúc tinh trận bị đào lên rồi! Sắc mặt Đồng Thiết Cương hoảng hốt như chết cha chết mẹ, trong nháy mắt khi cổng núi bị sập, y chẳng giữ lại lấy chút khí độ nào nên có ở một cao nhân kỳ Phi Thăng, lập tức bỏ rơi mọi người, phủi mông chạy trốn mất tăm.