Từ lúc gặp đến giờ, hòa thượng này luôn làm chủ dẫn dắt mọi chuyện. Hiện giờ, Sở Mặc không nhịn được nữa, tiến hành phản kích, nếu không chắc sẽ bị đối phương dắt mũi mất.
Hư Độ hơi ngẩn ra, nhìn Sở Mặc thật sâu nói:
- Thí chủ ngại tiểu tăng nhiều chuyện sao?
- Đúng đấy. Ở trong trần thế, ai dám nói mình không có tạp niệm. Tiểu sư phụ là người xuất gia, đáng lẽ càng phải thông thấu hơn người khác chứ. Đầu tiên ngươi dùng kinh văn nhiễu loạn tinh thần của ta. Sau lại hiện thân, làm rối loạn suy nghĩ của ta. Ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hư Độ giật mình, cười khổ:
- Khó trách sư phụ ta nói ta chưa tu đến nơi đến chốn. Ta còn không phục, hiện tại xem ra sư phụ nói đúng rồi.
Nói xong, ánh mắt dịu dàng chuyển thành sắc bén lnh hoạt. Tiểu sư phụ nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt sắc như dao, nói:
- Nghe sư phụ nói sắp tới có một thánh nhân trẻ tuổi đến đây. Tiểutăng không phục, trên đời này chỉ có đạo tặc, làm gì có thánh nhân. Giờ thấy thỉ chủ sát nghiệt đầy người, vô duyên với thánh. Tuy nhiên, theo thuyết pháp của sư phụ, người đó có thể là ngươi. Nên tiểu tăng càng không phục, muốn lĩnh giáo một chút.
Thánh nhân trẻ tuổi á?
Sở Mặc dại ra, tự nhủ, người kia nói mình sao. Khoa trương quá rồi. Hắn cũng không nghĩ mình là thánh nhân gì đó. Nên chắc chắn, thánh nhân trẻ tuổi kia không phải là hắn.
Hư Độ nói xong, khí thế đột nhiên tăng vọt. Quanh người Hư Độ cómột vòng bảo vệ mờ ảo.
Sở Mặc hơi giật mình. Đường đi thuận lợi nên hắn cũng không nghiên cứu nhiều về Phật môn. Hắn chỉ biết, trong Phật môn, những cao tăng đắc đạo sẽ có một vòng sáng hộ thể. Phật hiệu càng cao thì vòng sáng càng rõ.
Tuy nhiên, cũng rất hiếm người có vòng sáng này. Ít nhất cũng phải cao tăng khoảng trăm tuổi mới có. Một hòa thượng trẻ tuổi như vậy lại có vòng sáng, đúng là hiếm thấy.
- Ra tay đi! Hư Độ trầm giọng quát.
- Tại sao ta phải đánh với ngươi? Đúng là chẳng đâu vào đâu.
Sở Mặc cau mày, nhìn Hư Độ nói tiếp:
- Có phải ngươi tu luyện nhiều quá nên hâm rồi không? Ta với ngươi đâu có thù oán gì chứ?
- Không thù.
Hư Độ đáp.
- Thế có oán à?
- Không có.
- Vậy tự nhiên đánh làm gì?
Sở Mặc trợn mắt.
- Chỉ vì người có sát nghiệt như ngươi lại được coi là thánh nhân trẻ tuổi. Từ nhỏ ta đã khổ tu, không dám làm con kiến bị thương. Sư phụ lại nói ta vĩnh viễn không thể trở thành thánh nhân.
Hư Độ lạnh lùng nói.
- Ta không phục.
Nói xong, trực tiếp đánh Sở Mặc một quyền. Một quyền này ẩn chứa sức mạnh của một tòa núi lớn.
Sở Mặc tránh thoát, trầm giọng:
- Ngươi nhận lầm người rồi. Ta không phải thánh nhân.
- Ta có một đôi tuệ nhãn, sẽ không nhìn lầm. Ngươi đừng trốn nữa, mau tiếp chiêu!
Hư Độ lại tung một quyền, giọng nghiêm nghị hơn.
Sở Mặc tiếp tục tránh.
- Đồ thần kinh!
- Ngươi trốn làm gì, đánh đi!
Hư Độ quát.
Cứ thế mãi cũng không được. Sở Mặc thuận tay dùng Thiên địa nhân Tam tài quyền pháp, đánh trả lại một quyền.
Hai quyền đụng nhau, năng lượng ầm ầm tỏa ra bốn phía. Trừ miếu nhỏ có trận pháp bảo vệ nên không bị sứt mẻ, mấy ngọn núi phía xa bị lực lượng này đánh sụp.
Sở Mặc lui về phía sau mấy bước, Hư Độ lại lùi đến mấy chục bước. Khuôn mặt trắng nõn của Hư Độ đỏ lên, không dám tin nhìn Sở Mặc, thấy vô cùng khó hiểu. Với tu vi ở Đại thừa kỳ sao lại có thể thua một tu sĩ Luyện thần kỳ chứ?
Sở Mặc nhìn Hư Độ hỏi:
- Còn đánh nữa không?
Thật ra Sở Mặc cũng khiếp sợ không kém. Đừng nhìn hắn đánh khiến Hư Độ phải lùi bước nhiều, nhưng Hư Độ lại chẳng bị thương tí nào. Đòn vừa rồi, Hư Độ cũng không dùng toàn lực. Nếu đối hương dốc hết sức, Sở Mặc chưa chắc có thể khiến Hư Độ phải lùi vài chục bước như vậy. Tiểu hòa thượng này không đơn giản tí nào.
Hư Độ chậm rãi lắc đầu lẩm bẩm:
- Sư phụ nói rất đúng. Thánh nhân trẻ tuổi không tầm thường, ngay cả ta, cũng không phải đối thủ.
Sở Mặc đen mặt, tự nhu: chưa nói đến ta có phải thánh nhân hay không, nhưng tiểu hòa thượng này cũng tự kỷ quá đi.
- Ta dẫn ngươi đến gặp sư phụ ta.
Hư Độ do dự một chút, ngẩng đầu nói.
- Sư phụ ngươi?
Sở Mặc khẽ nhướng mày.
- Đúng, sư phụ ta chính là tông chủ đương đại của Phật môn. Ngươi tới đây không phải vì muốn gặp sư phụ ta sao?
Ánh mắt Hư Độ lại dịu dàng, nhìn lướt qua gần như khôi phục giống lúc trước.
Hư Độ dẫn đường, Sở Mặc nhìn thấy một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành. Sở Mặc không dám tin lần này đi Phật môn lại thuận lợi như thế. Thuận lợi khiến hắn không thể tin nổi.
- Ta biết mục đích của ngươi. Ta có thể giúp ngươi.
Lão hòa thượng ôn hòa nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói.
Mặt Sở Mặc dại ra, nhìn lão hòa thượng, khóe miệng co giật:
- Ngài biết ta đến vì chuyện gì sao?
- Mau lấy hạt châu phong ấn của ngươi ra đi.
Lão hòa thượng nhẹ giọng nói:
- Một nhóm linh hồn bị oan, chỉ ở đây mới có thể được giải thoát, không phải đau đớn.
Sở Mặc cảm giác mình gặp quỷ, nhìn lão hòa thượng hỏi:
- Sao người lại biết thế?
- Ha ha, khí tức trên người ngươi cho ta biết đó. Yên tâm đi, người trẻ tuổi. Phật môn không đáng sợ như ngươi nghĩ, cũng không hoàn toàn giống trong truyền thuyết. Nếu một ngày nào đó, người bước đến vị trí kia, có thể đến đón người nhà của ngươi. Nếu ta lừa ngươi, thì không phải để lại mối họa lớn cho Phật môn hay sao?
- Ta nghĩ gì ngài cũng biết hết.
Sở Mặc không dám tin nhìn lão hòa thượng.
Lão hòa thượng cười cười:
- Lão tăng sống hơi lâu một chút, chứ không thần kỳ như ngươi nghĩ đâu. Sở Mặc nhìn lão hòa thượng, lại nhìn Hư Độ đứng bên không nói gì từ lúc vào đến giờ, hơi suy nghĩ một chút. Nếu không phải chỗ này chính là Phật môn được đánh dấu trên bản đồ, Sở Mặc sẽ không tin Phật môn ở nơi hoang vắng rách nát như thế này.
Một chỗ đã bị phá hủy chính là Phật môn mà ngay cả đại lão ở Thiên giới cũng phải kiêng kỵ ư?
Tuy giữa lời đồn và thực tế thường có chênh lệch nhất định nhưng không có lửa làm sao có khói. Lời đồn thiếu căn cứ cũng không thể tồn tại lâu dài. Lão hòa thượng nói:
- Chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Lần này Sở Mặc sợ ngây người.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lão hòa thượng:
- Ngài có đọc tâm thuật phải không?
- Ha ha ha… Người trẻ tuổi, có phải ngươi đã nghe nhiều chuyện xưa rồi không. Nếu lão phu là Chí Tôn, may ra có thần thông như ngươi nói. Nhưng lão phu chỉ là một hòa thượng Phi thăng kỳ, sao có bản lĩnh đó được chứ.
- Phi thăng kỳ á…
Sở Mặc trầm ngâm, tự nhủ: làm gì có tu sĩ Phi thăng kỳ đáng sợ như vậy. Ta còn chưa nói gì, ngươi đã đoán được ý đồ của ta. Ta còn chưa thể hiện cảm xúc, ngươi đã biết trong lòng ta đang nghĩ gì, lại còn chỉ nói bề ngoài gì đó.