Chắc là công tử của đại gia tộc nào đó đi ra du ngoạn sơn thủy mà thôi, cho dù ngươi là Luyện Thần đỉnh cao thì có sao?
Tên tu sĩ trung niên kia do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được rồi, vậy thêm ngươi vào, hiện tại lập tức đem những vật để trong nhẫn trữ vật ra công khai cho ta xem, sau đó đăng ký trong danh sách. Sau khi đi ra lại kiểm tra lần nữa, không được giấu riêng!
Đám tu sĩ vốn mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa kia đều há hốc mồm, không tin được vận khí người kia tốt như vậy, lại dễ dàng lấy được danh ngạch tiến vào di tích.
Khóe mắt Sở Mặc liếc nhìn đám người kia, trong lòng cười lạnh: Một đám ngu xuẩn, còn thực sự nghĩ rằng U Minh Cổ Giáo thuê các ngươi thăm dò di tích này chính là lòng tốt sao? Nếu ngay cả các ngươi đều có thể dễ dàng thăm dò được di tích này… bọn họ làm gì nhường lại số lớn lợi ích cho các ngươi chứ?
Sở Mặc đưa một chiếc nhẫn trữ vật trên tay cho tu sĩ trung niên nhìn thoáng qua, đây là sớm đã chuẩn bị tốt, bên trong không có vật gì tốt, hơn phân nửa đều là một ít dược liệu bình thường, còn có một ít quần áo các loại, tất cả đều vô cùng bình thường.
Tu sĩ trung niên nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút khinh miệt, phỏng chừng trong lòng đã mắng Sở Mặc là một quỷ nghèo. Sau đó lại dùng thần thức đảo khắp người Sở Mặc, không phát hiện đồ trữ vật nào khác mới khẽ gật đầu, xem như vượt qua.
- Được rồi!
Tu sĩ trung niên phủi tay, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người nghe cho kỹ, bên trong di tích cũng không an toàn, nếu thật dễ dàng thăm dò như vậy sẽ không cần phải thuê các ngươi!
Lời này vừa ra, sắc mặt rất nhiều người đều khẽ đổi, nhiều ít có chút hối hận. Đạo lý kia trước đó bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, nhưng trong lòng luôn tồn tại “nếu chẳng may” mình may mắn. Hiện giờ bị người khác làm thức tỉnh, có ít người không kìm nổi muốn lui lại. Nhưng đã ở trong này rồi, hiện tại muốn rời khỏi cũng quá mất mặt, mà chỉ sợ U Minh Cổ Giáo cũng sẽ không đáp ứng. Chỉ có thể kiên trì cầu nguyện mình là người may mắn nhất kia.
- Ta không phải làm các ngươi sợ, chỉ hy vọng các ngươi có thể hiểu được tính nguy hiểm của chuyện này, không nên sơ suất!
Tu sĩ trung niên lớn tiếng nói xong, sau đó nói:
- Quy củ các ngươi hẳn đều biết rồi, không quản các ngươi tìm được cái gì đều phải giao nạp! Nhớ kỹ, danh dự của U Minh Cổ Giáo vẫn phải có, cho dù các ngươi tìm được một cổ kinh hay đồ vật vô giá, chúng ta cũng sẽ đi tìm chuyên gia đánh giá giá trị, sau đó giao phần các ngươi đáng có. Hơn nữa…
Tu sĩ trung niên cười ha hả:
- Nếu các ngươi thật có thể tìm được một cổ kinh, lại có thể vụng trộm nhớ kỹ… cũng có thể phát đạt.
- Chúng ta sẽ không làm chuyện như vậy!
- Tiền bối yên tâm, chúng ta cũng là người có danh dự.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ không làm như vậy.
Lập tức có mấy người lớn tiếng nói chứng mình trong sạch của mình.
- Các ngươi không cần nói mấy lời đó, nhớ kỹ, bất kỳ là ai, chỉ cần phát hiện cổ kinh mà vụng trộm ghi nhớ, nếu bị U Minh Cổ Giáo phát hiện ra…. Thì sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của U Minh Cổ Giáo!
Tu sĩ trung niên âm trầm nói:
- Nếu như cảm thấy có thể tránh thoát được sự đuổi giết của U Minh Cổ Giáo thì tùy các ngươi!
- Chúng ta đương nhiên sẽ không!
- Chắc chắn sẽ không!
Những tu sĩ này đều lớn tiếng tỏ thái độ.
- Đương nhiên, các ngươi còn có một biện pháp có thể tránh đi nguy hiểm, mà cũng nhận được số lượng lớn thực tế.
Tu sĩ trung niên nói.
Tất cả mọi người đều tập trung chú ý nhìn tu sĩ trung niên.
Hắn nói:
- Bất kể là ai, nếu có thể đo đạc toàn bộ di tích, vẽ ra được một bản đồ tỉ mỉ, đánh dấu đặc thù một ít nơi rõ ràng, nếu một khi được nghiệm chứng, U Minh Cổ Giáo nhất định sẽ xuất ra số lượng lớn tài nguyên để cảm tạ!
- Thật tốt quá!
- Còn có chuyện này sao?
- Ta nguyện ý đi loại chuyện này!
- Ta cũng nguyện ý!
Mọi người đều hưởng ứng.
Khóe miệng Sở Mặc khẽ có giật. Trong lòng không biết nói gì, thầm nghĩ: Thật là không biết sống chết, loại chuyện này chỉ sợ còn nguy hiểm hơn so với việc đi thăm dò? Chẳng lẽ những người này thật sự không rõ?
Cẩn thận quan sát một chút, Sở Mặc phát hiện, những người này chưa chắc không rõ, nhưng bọn họ đều đủ thông minh!
Mặc kệ tu sĩ trung niên nói gì, luôn luôn có mấy người hùa theo. Mà ánh mắt tu sĩ trung niên nhìn về phía mấy người kia cũng dịu dàng hơn so với người khác rất nhiều.
Đây chính là a dua nịnh nọt đây mà!
Sở Mặc có chút không biết nói gì.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của tu sĩ trung niên và một đám tu sĩ U Minh Cổ Giáo, đám người bọn họ tiếp tục đi tới trước hơn mười dặm đường, đi vào trước một tòa thâm cốc.
Tu sĩ trung niên nói:
- Chính là nơi này!
Sở Mặc thăm dò đi xuống nhìn thoáng qua, thâm cốc trước mắt này phải đến mấy ngàn trượng!
Sâu không thấy đáy!
Phía dưới còn tản lên một cỗ khí tức u lãnh lên trên, làm cho lòng người có chút bất an.
- Chính là ở phía dưới thâm cốc này. Mọi người chỉ cần trực tiếp nhảy xuống là trực tiếp tiến vào giữa di tích. Tuy nhiên sau khi đi vào tất cả mọi người sẽ bị phân tán! Cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận! Ngoài ra không thể tự giết hại lẫn nhau!
Tu sĩ trung niên lạnh lùng nói:
- Nếu không sẽ là giết không tha!
- Yên tâm!
- Hiểu được!
- Đã biết thưa tiền bối!
Mấy người kia tiếp tục hùa theo tu sĩ trung niên.
Thương Khung Thần Giám trong ngực Sở Mặc dao động càng ngày càng mạnh, tuy rằng chỉ có hắn cảm ứng được, nhưng sợ dao động mạnh sẽ bị những người bên tu sĩ trung niên phát hiện ra. Bởi vì Sở Mặc đã cảm giác phát hiện ra xung quanh có mấy đạo khí tức sâu không lường được tồn tại, Nhất định là có vài Đại Thừa Kỳ thậm chí là tu sĩ mạnh hơn mai phục ở nơi đó.
Sở Mặc không muốn lộ ra dấu vết gì trước mặt đám người kia, bởi vậy liền tung người nhảy xuống phía dưới.
- Ai, ta còn chưa nói xong mà!
Tu sĩ trung niên thấy thế liền sửng sốt, lập tức cau mày nói:
- Thật là một kẻ nôn nóng!
- Đại nhân quản hắn làm gì? Người này vốn không hiểu quy củ!